Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 442 - Chương 442: Đoạn Nhạc Dạo Trước Hôn Lễ

Chương 442: Đoạn nhạc dạo trước hôn lễ

Thừa kế con dấu Thủ Hộ Giả xong, Diệp Lăng không tiếp tục ở lại Thần Long Giá nữa.

Thiên địa thần bí huyền diệu này, tóm lại Diệp Lăng vẫn muốn tới, ân oán của Ma Vân Tông và Trầm Nguyệt Tâm cũng phải giải quyết không thể gác lại quá lâu.

Mà lúc này, phải sắp xếp những công việc cho buổi hôn lễ. Còn dư lại mười ngày, tất nhiên Diệp Lăng phải chạy trở về xử lý một vài chuyện, không thể rời nhà quá lâu.

Hai vị Tông Sư cũng không giữ hắn lại, có lời hứa hẹn của Diệp Lăng, bọn họ liền yên tâm. Dù sao mặc kệ thế nào, đối với Hoa Hạ mà nói, có một cường giả ưu việt như vậy chính là phúc của Hoa Hạ.

Chẳng qua hai vị Tông Sư vẫn nhắc nhở Diệp Lăng, trên thế giới này không chỉ có một thế lực tồn tại, còn có những cường giả đáng sợ khác.

Ví dụ như nhân vật khủng bố mở ra 36 Động Thiên kia, hay như yêu vật cường đại của Đảo Quốc, hay Chúng Thần Chi Điện của phương Tây, rất nhiều rất nhiều, đều là tồn tại đáng sợ.

Đây cũng cho Diệp Lăng một lời nhắc nhở, hắn đúng là không biết. Nếu như không phải hai vị Tông Sư này nói cho hắn biết, hắn thực sự không biết trong thời đại cạn kiệt linh khí này, còn có rất nhiều thiêu kiêu như thế.

Chẳng qua cũng không sao, hiện tại đối với Diệp Lăng mà nói, chín viên Kim Đan toàn bộ Độ Kiếp, lấy tử khí của Hoa Hạ mà lột xác đến một cảnh giới. Hơn nữa có Tiểu Bạch thực lực cường đại không lường được cũng làm cho hắn gần như đứng ở thế bất bại.

Thành phố Đông Hải, trong trang viên, Diệp Lăng đang bận rộn công việc trang trí trang viên, và sắp xếp chuyện của mấy ngày sau.

Tất nhiên để không bị làm phiền, gần như tất cả công việc đều giao cho Mạc Tinh quản lý, hắn vẫn có đủ thời gian để rảnh rỗi. Hết cách rồi, tìm xe và gì gì đó, đều phải Mạc Tinh đi xử lí mới được

Còn bảy ngày nữa là hôn lễ sẽ bắt đầu, rất nhiều thân thích của các cô gái bắt đầu đi đến thành phố Đông Hải. Nếu đi cùng một lúc, chính là một vấn đề lớn.

Người bình thường làm tiệc cưới, lớn lớn nhỏ nhỏ cũng hơn mấy chục bàn, huống chi là Diệp đại thiếu nổi tiếng khắp Đông Hải?

Mặc dù nói lần hôn lễ này không có người ngoài, nhưng riêng họ hàng người thân của chín cô gái, cũng không phải là số ít. Vả lại còn có đám phú nhị đại Mạc Tinh, cũng đều được mời đến.

Cho nên, không dám nói lần hôn lễ này sau này sẽ không có, tối thiểu số lượng người rất nhiều, nhiều hơn rất nhiều nhà bình thường.

Hơn nữa khách của hôn lễ, đều sống ở bốn phương tám hướng, hết cách rồi, cũng không phải chỉ có một cô dâu, phải dành ra một khu vực rộng đây.

Mộ Ngưng Hàm không từ mà biệt đi ra từ bên trung thung lũng, Lưu Xảo gia đình ngư dân sống cạnh biển, Lâm Vũ Tình thư hương thế gia, Ninh Ngọc San nhân viên công chức thế gia, cùng với tập đoàn tài chính người làm kinh doanh Trầm Nguyệt Tâm, Hàn Thanh Tâm,...

Đa dạng đủ loại, người nhà của Trầm Nguyệt Tâm, Hàn Thanh Tâm, Lâm Vũ Tình, Vương Ngưng Mị có thể không cần sắp xếp chỗ ở, nhưng mấy người khác dù sao cũng phải bao ăn bao ở.

Vì vậy mấy ngày tiếp theo, tất cả khách sạn cao cấp thuộc dưới trướng tập đoàn Hoa Mỹ, gần như đều được những người này chiếm hết.

Một chiếc xe buýt xa hoa chậm rãi từ bên trong thung lũng Đại Câu đi ra, ngồi trên xe chính là người cùng quê với Mộ Ngưng Hàm. Có người già có con nít, từng người từng người đều vô cùng kinh ngạc.

Đối với những người đời đời chưa từng đi ra thung lũng, tối đa cũng chỉ lên huyện lên trấn mua một ít đồ dùng quan trọng cho sinh hoạt, những cảnh tượng đó đều không giống với cảnh tượng phồn hoa của thành phố quốc tế khi nhìn qua cửa của chiếc xe buýt xa hoa.

"Bà nội bà mau nhìn đi, sao lại treo cái TV lớn như vậy ở bên ngoài, sao lại lớn như vậy, tòa nhà cũng cao như vậy. Người thành phố thật là biết chơi."

Cậu thanh niên hơn 20 tuổi mở lớn đôi mắt nhìn chằm chằm cảnh vật ngoài cửa sổ. Chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không giống như những đứa trẻ trong thành phố, với số tuổi này đã nói chuyện yêu đương, nếm được sự đau khổ và ngọt ngào của tình yêu

Bà nội trong lời của cậu thanh niên không thể trả lời được, bởi vì bà cũng không biết tại sao lại treo cái TV lớn ở bên ngoài. Thực ra chỉ là một cái màn hình LED lớn phát quảng cáo mà thôi.

Người bà vỗ lên vai cháu trai của mình, trong mắt hiện lên ánh sáng. Người ta đều nói Mộ Ngưng Hàm sống rất tốt ở thành phố, lúc này xem thử có thể nhờ vào quan hệ này giúp cho cháu trai của mình được tới quân đội rèn luyện không.

Thuận tiện cũng có thể cải thiện điều kiện sinh hoạt trong nhà. Nếu quả thật có thể thực hiện, như vậy đối với gia đình của bọn họ mà nói, chính là một việc vui cực kỳ lớn.

"Thực là tốt, đây là nơi Ngưng Hàm ở, thật đúng là xinh đẹp. Ngưng Hàm của ta thật có tiền đồ nhưng cũng là chuyện không dễ dàng, ta đau lòng thay con.”

Một bà lão tóc hoa râm vô cùng đau lòng, trên khóe mắt đục ngầu chảy ra giọt nước mắt. Bà là bà nội của Mộ Ngưng Hàm, nghĩ đến cháu của mình ở bên ngoài làm việc vất vả chịu khổ, trong lòng bà không khỏi đau nhức.

"Bà nội, đừng như vậy, hiện tại chị họ sống tốt rồi, bà xem đi, đây chính là thành phố lớn, bà nên vui vẻ nha!"

Ở bên cạnh bà lão là một người thanh niên, rất là hưng phấn, đang nghĩ có thể cầu xin chị họ giúp ở lại làm việc phát triển ở thành phố này không. Về sau cũng có thể mua ô tô, mua phòng, sống cuộc sống giàu sang.

"Ta nói cho các người biết, ai cũng không được gây rắc rối cho Ngưng Hàm. Nếu không, bà già ta đây sẽ dùng gậy ba tong gõ nát chân của các người!"

Bà nội của Mộ Ngưng Hàm chống gậy ba tong lạnh giọng nói. Thật vất vả cháu gái mới có được tương lai xán lạn, bọn họ không giúp được gì đã đành, tuyệt đối không thể gây phiền phức cho cháu gái.

Lúc xe buýt đến khách sạn năm sao, trên xe những người dân ăn mặc quê mùa xuống xe, nghẹn họng nhìn trân trối tòa cao ốc trước mắt này.

Có mấy vị thím mặc áo hoa ngắn tay, theo bản năng ôm cánh tay nhìn hơi thở giàu có ở đối diện đập vào mặt. Nhất thời ngây người, không biết nên nói gì cho phải.

Mà lúc này, một gã quản lý mặc đồng phục dẫn theo một đám nhân viên đi tới bên cạnh các bà, hơi khom lưng.

Quản lý cười nói: "Tôi thay mặt Diệp thiếu hoan nghênh các vị đến đây, chúng tôi sẽ cố hết sức phục vụ thật tốt cho mọi người. Nếu như có cần gì thì xin hãy nói cho chúng tôi biết."

Ở một bên những người xung quanh đều choáng váng, những nhà quê này là ai, sao lại được quản lý tự mình tiếp đón, lại còn khiêm tốn như vậy?

Người nhà của Mộ Ngưng Hàm cũng ngẩn ra, từng người đều không biết phải làm sao, rất sợ nói sai cái gì, gây thêm phiền phức cho Mộ Ngưng Hàm.

"Được rồi, dẫn những vị khách quý này đến phòng nghỉ ngơi đi." Quản lý không có một chút khinh thường nào.

Gã biết, những người này đều là khách quý của Diệp Lăng. Nếu ông chủ có thủ đoạn thông thiên kia nổi giận, thì bát cơm của gã có thể sẽ bị mất, nhất định phải cút khỏi chỗ này.

Mà lúc đám người thân Mộ Ngưng Hàm ở đây mơ hồ sắp đi theo nhân viên khách sạn thì một chiếc xe BMW X6 mới tinh từ cách đó không xa lái tới, trực tiếp ngừng ở bên cạnh mọi người.

Diệp Lăng và Mộ Ngưng Hàm đi xuống xe, Mộ Ngưng Hàm nhìn thấy bà nội đã già nua của mình, nhất thời nước mắt chảy ra.

"Bà nội!" Mộ Ngưng Hàm trực tiếp nhào tới, đỡ lấy cánh tay của bà lão. Hai mắt bà lão cũng tràn đầy nước mắt, nắm lấy tay Mộ Ngưng Hàm nói không thành lời.

Diệp Lăng đi tới bên cạnh hai người: "Được rồi, trước hết để cho bà nội nghỉ ngơi đã, đứng như vậy cũng không phải là chuyện nên làm."

Nói xong, Diệp Lăng khoát tay áo, một đám nhân viên và quản lý vội vàng giúp đỡ mọi người cầm hành lý của bọn họ đi vào khách sạn.

Lúc này mọi người mới bừng tỉnh, nhìn tất cả nhân viên vô cùng cung kính Diệp Lăng. Bọn họ phát hiện, hình như Mộ Ngưng Hàm gả cho một người đàn ông không ai bì nổi.

Bình Luận (0)
Comment