Sau khi sắp xếp xong người nhà của Mộ Ngưng Hàm, Diệp Lăng lại nói chuyện với Mộ Ngưng Hàm và bà lão một chút.
Chờ đến khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện thì đã là buổi tối, sau khi ăn cơm tối với mọi người xong. Mộ Ngưng Hàm lại kéo Diệp Lăng sang một bên nói một chuyện.
Diệp Lăng hơi kinh ngạc, Mộ Ngưng Hàm đây là làm sao, có chuyện gì không thể ở trước mặt nói sao?
"Là như vậy, em có một anh họ, đối với em rất tốt, nghe thím của em nói. Vốn muốn nhờ em sắp xếp một công việc ở Đông Hải cho anh ấy, thế nhưng lại ngại không dám mở miệng."
"Em liền nghĩ, có thể giúp anh ấy không, chỉ lần này thôi, tuyệt đối sẽ không có lần sau."
Mộ Ngưng Hàm vội vàng cam đoan. Diệp Lăng cũng ngẩn người, nhất thời nở nụ cười, điểm nhẹ một cái lên chóp mũi của Mộ Ngưng Hàm: "Em đó, em là người phụ nữ của anh, tất nhiên người nhà của em cũng chính là người nhà của anh."
"Nhưng nghe em nói như vậy, chắc anh họ là một người da mặt mỏng. Tốt nhất chúng ta vẫn nên nói nhẹ nhàng thôi, như vậy đi, em hẹn anh ấy ra, chúng ta đi đến một tiệm nướng, uống chút bia?"
Mộ Ngưng Hàm vừa nghe, nhất thời gật đầu vui vẻ đồng ý. Cô cũng biết, không thể gây phiền phức cho người đàn ông của mình. Thế nhưng chuyện cô không muốn và chuyện Diệp Lăng nguyện ý là hai khái niệm khác nhau.
Mười phút sau, Diệp Lăng lái xe chở Mộ Ngưng Hàm và anh họ của cô đến chỗ Đại Bài Đáng trước. Sau khi đậu xe xong, Diệp Lăng dẫn theo hai người đi vào phòng.
Chọn một ít đồ nướng và đồ nhắm, ba người ngồi xuống, không nói được mấy câu. Mạc Tinh và vài nhị thế tổ cũng chạy tới, tìm việc làm, tất nhiên là phải để Mạc Tinh ra tay.
Anh họ của Mộ Ngưng Hàm tên là Lý Thắng, bằng cấp cũng không tệ lắm, chỉ là người có chút ngại ngùng, tất nhiên là người có năng lực.
Cả đám ăn uống cười cười nói nói, Lý Thắng cũng dần dần buông lỏng, bắt đầu cùng mọi người nói chuyện một chút, kể một ít chuyện cười.
Đánh chết anh cũng sẽ không tin, anh sẽ ngồi cùng bàn với một số thiếu gia cùng với vài vị nhị thế tổ của thành phố Đông Hải.
"Được rồi anh Thắng, không biết anh học chuyên ngành gì?" Diệp Lăng rót một ly bia ướp lạnh.
Lý Thắng lắc đầu, xấu hổ cười: "Tôi à, tôi học quản lý, chẳng qua sau khi tốt nghiệp vẫn không tìm được công ty lý tưởng. Aiii, không nói nữa, nào, chúng ta uống rượu."
Diệp Lăng liếc mắt nhìn Mạc Tinh, Mạc Tinh cũng liếc mắt nhìn lại Diệp Lăng, rất hiểu ý, quản lý, hình như công ty nhà anh có rất nhiều đúng không?
Diệp Lăng gật đầu: "Như vậy đi anh Thắng, tôi đây sẽ tìm cho anh một công ty. Chẳng qua anh phải từ chức vụ thấp mà làm lên, đãi ngộ tuyệt đối không kém. Nếu như làm tốt, tuyệt đối có thể thăng chức, chẳng qua tất cả đều phải xem năng lực của anh."
Lý Thắng nghe được lời này, nhất thời vui mừng gật đầu, vả lại bây giờ người cũng đã thấm rượu, sự xấu hổ cũng biến mất rồi.
"Người anh em, không biết là công ty nào, chỉ cần là công ty đã đưa ra thị trường là được, tôi không kén chọn nhiều đâu."
Lý Thắng vội vàng nói, công ty đã đưa ra thị trường liền đại biểu cho phúc lợi và sự ổn định. Không có bất kỳ ai hi vọng cố gắng của mình tan thành bong bóng, đều hy vọng có thể dùng đến.
”Một công ty chi nhánh dưới trướng của tập đoàn Hoa Mỹ và một công ty con của tập đoàn Hàn thị. Anh chọn một cái là được, hơn nữa phải chọn cái anh biết."
"Dù sao anh không thể lựa chọn một chuyên môn mà mình không am hiểu, nếu không giống như một người bị bỏ lại trên núi vậy."
Lý Thắng nghe xong lời này, hoàn toàn ngẩn ra, tập đoàn Hoa Mỹ và tập đoàn Hàn thị, trời ơi, đây đều là xí nghiệp đứng đầu có danh tiếng hiển hách.
Sinh viên tốt nghiệp loại ưu tú của lớp bọn họ, có đánh bể đầu cũng không thể đi vào loại xí nghiệp này, vậy mà anh lại có thể tiến vào?
Trong nháy mắt, Lý Thắng cảm giác giống như đang nằm mơ, rất không chân thật. Anh kích động đứng lên, bưng ly rượu lên lắp bắp lại không biết nói gì cho phải.
"Được rồi được rồi, nhanh ngồi xuống đi, người một nhà còn làm trò này làm gì. Nếu như anh không muốn làm ở hai chỗ đó, anh có thể tùy chọn ở công ty và xí nghiệp của mấy tên này."
Diệp Lăng cười chỉ vào đám người Mạc Tinh và Vương Siêu. Những người này đều có bối cảnh thâm hậu, vị trí của một công việc mà thôi, vẫn rất thoải mái.
"Diệp Lăng! Anh yên tâm đi, nhất định tôi sẽ làm tốt, không để cho anh mất mặt!"
Lý Thắng giống như lập lời thề mà thấp giọng nói, gương mặt đỏ bừng, không biết là vì uống rượu hay là vì hưng phấn.
Diệp Lăng xua tay cười nói: "Làm tốt là được rồi, nói chung con đường này phải do chính anh đi. Tôi nghĩ nếu như vì vấn đề năng lực của anh, anh cũng sẽ không đến tìm tôi để tôi cho anh đi cửa sau, đúng không."
Mọi người cười ha ha, Lý Thắng cũng nở nụ cười, muốn đi vào con đường thành công, đi được hay không đều do mình. Nếu như nửa đường té ngã, chỉ có thể nói mình không có năng lực, không thể trách người khác.
Mấy người vừa hưng phấn rót mấy ly bia, mà lúc này, vài thanh niên ở trần đang cao giọng ồn ào ở một bên.
"Sách sách, Hổ Tử, cậu nói thử chúng ta không có việc gì đến chỗ này làm gì, không chỉ bẩn mà tố chất của người ở đây còn kém."
"Đúng rồi đúng rồi, lấy thân phận của chúng ta, tới nơi này cũng cảm thấy mất mặt."
Một bàn có bảy tám người thanh niên mặc quần áo xa xỉ, nhìn một cái liền biết là một đám phú nhị đại. Trước cửa tiệm đỗ vài chiếc xe sang trọng giá vài trăm vạn, chính là mấy chiếc xe của bọn họ.
"Các cậu thì biết cái gì, cái này gọi là trải nghiệm cuộc sống, biết không. Mất mặt cái rắm, nếu gửi vào vòng bạn bè, các cậu có tin có người thích không."
Thanh niên gọi là Hổ Tử vui sướng nói, uống một hớp bia, cảm giác được cả người cực kỳ mát mẻ, chẹp miệng lớn tiếng nói.
Rầm, ngay lúc Hổ Tử nói chuyện, đột nhiên bia trong tay bị đổ vung vẩy ra, trực tiếp rót thẳng lên người Lý Thắng.
Bia lạnh nhất thời làm cho Lý Thắng lạnh thấu da. Một đám người Hổ Tử thấy vậy, nhất thời cười lên ha hả, không chỉ không xin lỗi, còn dùng ánh mắt như nhìn một tên hề nhìn bàn của Diệp Lăng.
"Nhìn cái gì vậy, có gì để nhìn, đều ngồi xuống ăn cơm cho ông đây, nếu không mấy anh sẽ dùng chai rượu bắt chuyện với các người!"
Gã thanh niên nói chuyện trên người có một hình xăm đầu sói, không khỏi cười lạnh nói, cảm giác rất là kiêu ngạo.
Diệp Lăng nhăn trán, mà một bên Lý Thắng liền vội vàng kéo Diệp Lăng: "Xem như xong đi, sắp kết hôn rồi, đừng làm ra chuyện phiền phức gì. Nếu không, tôi không thể ăn nói với người nhà được."
Lý Thắng nhìn thấy dáng vẻ không tầm thường của mấy người kia, quyết định nuốt xuống chuyện này. Ai biết một tên thanh niên bên cạnh Hổ Tử nhìn đám người Diệp Lăng, cười ha ha, hơi vung bia trong tay lên.
Ba, chai bia trực tiếp vỡ xuống dưới chân của Lý Thắng, mảnh vụn thủy tinh bắn ra, bia càng vẩy lên thân của mấy người.
Vương Siêu lập tức đứng lên, sắc mặt âm trầm, chỉ vào Hổ Tử lạnh giọng quát nói: "Tên nhóc kia, có phải mày ngứa da rồi không, hay là chán sống?"
Mấy đại thiếu họ tồn tại giống như tiểu ma vương vậy, lúc nào lại bị khi dễ đến tình trạng này, phổi cũng muốn nổ rồi.
Hổ Tử nghe được lời này, nhếch miệng cười, người của cả bàn này đều nghiêng đầu đứng lên, trong miệng ngậm thuốc lá, dáng vẻ rất là kiêu ngạo.
"Thế nào? Không phục? Ông đây động vào mày chính là phúc khí của mày, ở chỗ này đối đầu với ông đây? Có thể, mày gọi người hắc đạo bạch đạo đều được."
Hổ Tử nói xong, rất là tùy tiện hút thuốc lá, nhả ra khói trắng, trong mắt toàn là sự khinh thường.