Đối với Hổ Tử mà nói, gã sinh ra trong một gia đình không tồi, bối cảnh cũng rất được. Tối thiểu ở thành phố Đông Hải này, gã cũng quen biết không ít nhị thế tổ lớn có nhỏ có.
Những cán bộ viên chức này, cũng thường qua lại với nhau. Chủ yếu hơn chính là, người đến Đại Bàng Đáng ăn cơm, dù giỏi thì có thể giỏi đến mức nào.
So sánh với gã và những người đi cùng gã đây, không phải người có tài sản quá triệu, đối với cái dạng trưởng khoa gì gì đó, gần như bọn gã đều không để trong mắt.
Nhất thời Vương Siêu cười ha hả lên, ở thành phố Đông Hải này, vẫn còn có người dám nói bọn họ tùy tiện gọi người của bạch đạo hay hắc đạo?
Thật là sống quá thiếu kiên nhẫn, có chút chán, đã gặp kẻ tìm đường chết nhưng chưa thấy tên nào tìm đường chết như thế này cả.
Đám người Mạc Tinh cũng vui vẻ, sách sách, thật đúng với một câu nói, nước cạn nhiều rùa, khắp nơi đều là đại ca.
"Nhóc con, mày nhất định phải phụ trách cho lời nói của mình." Vương Siêu từ trong túi lấy ra một điếu Cửu Ngũ Chí Tôn ngậm vào miệng thản nhiên châm lửa nói.
Hổ Tử không nói gì, chỉ là hít vào một ngụm thuốc, nhíu lông mày, bên người gã vài tên thanh niên cũng đứng lên: "Muốn gọi thì gọi nhanh lên, nếu không gọi thì quỳ xuống dập đầu nhận sai cho ông!"
Lời này vừa nói ra, ngay cả Mạc Tinh cũng không nhịn được. Haiz, tính của tao rất nóng nảy đó, bọn mày là cố ý tìm ngược đúng không.
Cậu ta trực tiếp đứng dậy, đi tới bên cạnh Hổ Tử đang kiêu ngạo kia. Nhìn Hổ Tử bằng ánh mắt lạnh lùng, Mạc Tinh cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên vung bàn tay lên.
Đùng, thanh âm giòn vang vang lên, cạch rầm, thân thể nhỏ của Hổ Tử sao có thể chống lại một cái tát của Mạc Tinh. Dù thế nào đi nữa, Mạc Tinh cũng là cường giả Kim Đan Kỳ đấy.
"Cái gì! Mày dám động Hổ Tử! Các anh em, lên, đánh nó, có gì bồi thường chút tiền là được!"
Nhìn thấy Hổ Tử mềm nhũn ngã trên đất, mấy tên ăn chơi kia cũng mang theo ghế chai rượu đi đến, khuôn mặt tràn đầy vẻ dữ tợn, nhìn qua cũng rất đáng sợ.
Mạc Tinh cười nhạt, trực tiếp đá một đá ra, hung hăng đá ngã gã thanh niên đang nhắm vào cậu ta, tiếng thống khổ gào khóc vang lên, rất là thê thảm.
"Một đám hỗn đản lông còn chưa đủ dài cũng dám làm ra vẻ trước mặt ông đây, tao thấy bọn mày chán sống rồi!"
Mạc Tinh rống giận, trực tiếp xông tới, nắm lấy tóc của một tên thanh niên, hung hăng đập đầu của thanh niên vào bàn gỗ. Tiếng thùng thùng không ngừng vang lên, màu tươi theo trán chảy xuống.
Lần này, người xem nào nhiệt xung quanh đều cảm thấy choáng váng. Chảy máu, đây chính là việc thoát khỏi khuôn khổ của một chuyện bình thường rồi, mỗi người đều ồn ào rời khỏi nơi này.
Chủ của Đại Bài Đáng cũng choáng váng, điếu thuốc ngậm trong miệng trực tiếp rớt xuống đất: "Tiền, vẫn chưa trả tiền mà! Vậy phải làm sao đây, thu nhập nửa đêm cứ như vậy mà không còn!"
Đột nhiên, một xấp tiền mới tinh có giá trị lớn đưa tới, là một chồng một vạn dày, đưa đến trên tay ông chủ, là Diệp Lăng. Hắn khẽ mỉm cười: "Yên tâm đi ông chủ, chúng tôi trả tổn thất hôm nay."
Mỗi người, đặc biệt là người thường thì sống không dễ dàng, Diệp Lăng không muốn bởi vì mình mà làm ông chủ không công tổn thất thu nhập buổi tối mà ông đã vất vả cần cù lao động, đây là không công bằng với người khác.
Nhất thời ông chủ vô cùng hưng phấn, tiếp nhận tiền mặt, xoa tay dính mỡ vào quần áo nói: "Yên tâm đi ông chủ, tôi nhất định sẽ canh chừng cảnh sát có tới không. Nếu có chuyện gì thì tôi nhất định sẽ thông báo cho cậu, hơn nữa tôi cũng sẽ không làm chứng, vả lại tiệm nhỏ này của chúng tôi không có camera!"
Diệp Lăng bỗng ngẩn người, thật đúng là một ông chủ đáng yêu nha, bồi thường tiền liền đứng về phía mình.
Mà đối diện, một đám người Hổ Tử đã bị Mạc Tinh ném xuống đất, từng người đều khóc ròng ròng, gào khóc bi thảm, mỗi người đều đổ máu nhìn rất chói mắt.
"Ah, nhớ kỹ, ông đây nói rồi, buổi tối hôm nay, bọn mày có thể gọi người mà bọn mày có khả năng gọi tới, bảy bà cô, tám bà dì, nếu gọi không có người thì tao không để yên đâu!"
"Nếu như cảm giác có thể cử động thì động, còn cảm giác không thể động được thì, hãy ngoan ngoãn đến trước cửa quỳ một đêm, tao sẽ tha cho bọn mày, nếu không, cả nhà bọn mày cũng xong với ông đây!"
Mạc Tinh tuyệt đối có tư cách nói lời này, phú nhị đại chó má, toàn bộ thành phố Đông Hải, từ trước đến nay vẫn chưa có đại thiếu nào liều lĩnh hơn Mạc Tinh. Về sau thì không biết, tối thiếu hiện tại cậu ta có tư cách này.
Nói xong, Mạc Tinh quay đầu trực tiếp ngồi trên bàn, sau đó bỗng nhiên quay đầu, trực tiếp tức giận nhìn mấy thanh niên kia: "Ai dám lén chạy đi, tin tưởng tao, tuyệt đối có năng lực mang đến xui xẻo cho cả nhà bọn mày!"
"Còn nữa, lập tức quỳ cho ông đây, làm sai thì phải trả giá lớn!"
Nói xong, Mạc Tinh mới ổn định lại cơn tức giận, bưng ly rượu lên cùng mọi người cụng ly. Lý Thắng muốn ngu rồi, mẹ kiếp, khi nào gặp qua trận thế lớn như vậy.
Làm cho Lý Thắng không ngờ tới, chuyện này vẫn còn ở phía sau, sau năm phút, có người của cục cảnh sát nhận được điện thoại báo cảnh sát nên tới đây. Sau khi Diệp Lăng lấy ra giấy chứng nhận của mình, mấy tên cảnh sát này giống như nhìn thấy cấp trên của mình vậy, từng người đều chán nản rời đi.
Bảy phút, người của phân cục đến, kết quả bị Mạc Tinh đá ngã mấy người, từng người đều chạy mất, không có một ai dám ở lại chỗ này.
Lý Thắng hoàn toàn choáng váng rồi, nhìn Mạc Tinh rồi lại nhìn Diệp Lăng. Đến cùng hai người này có thân phận đáng sợ gì, vậy mà lại làm cho mãnh hổ trong mắt người dân bình thường biến thành bộ dạng lo sợ như vậy.
Đám người Hổ Tử đang quỳ ở Đài Bàng Đáng, từng người đều có cảm giác lăng nhục, nhưng nghĩ đến uy hiếp của Mạc Tinh, mấy người lại không dám động.
Có rất nhiều người ở trước cửa tiệm nướng chỉ trỏ bọn gã, làm cho tự ái của bọn gã bị đả kích mãnh liệt.
"Anh Hổ Tử! Anh họ của em lập tức sẽ tới, anh ấy chính là người trẻ tuổi nổi danh ở thế hệ này. Những gì chúng ta chịu bây giờ, nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần!"
"Đúng vậy, khuất nhục này, sớm muộn gì anh em chúng ta cũng sẽ trả lại cho bọn nó, anh em chúng ta hợp lực, toàn bộ thế giới đều là của chúng ta. Một chút lăng nhục này chỉ là bụi gai ở trước mắt chúng ta mà thôi."
"Hừ, cha của tao lập tức sẽ tới, chẳng cần biết nó là ai, nó chết chắc rồi. Nếu không phải chân của lão tử đã mễm nhũn, tao nhất định sẽ đứng lên liều mạng với bọn nó."
Trong mắt Hổ Tử tràn đầy sự ác độc, cha gã chính là Giang Chiết - ông chủ của một xí nghiệp lớn, càng là nhân vật quan trọng của một tập đoàn tài chính.
Cũng không phải là nhân vật nhỏ ai cũng có thể khi dễ ở thành phố Đông Hải này, có thể xưng anh gọi em với các cán bộ cấp Sở. Cái tên đánh gã một bạt tai kia, nó xong rồi!
Mấy phút sau, anh họ trong lời của một tên thanh niên trong đám Hổ Tử tới, mang theo mười mấy người, mỗi người đều cầm gậy bóng chày, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn.
Nhưng khi gã ta thấy được Diệp Lăng và Mộ Ngưng Hàm nhất thời hai chân mềm nhũn, kém chút nữa quỳ xuống đất.
"Mày là tên khốn khiếp, mày là đang tìm chết đó, mày biết bọn họ là ai không. Tao nói cho mày biết, quỳ đàng hoàng cho tao, để đến lúc cha mẹ mày biết thì không đánh gãy chân mày!"
Những lời này làm cho lòng toàn bộ đám thanh niên đang quỳ kia phát lạnh, chẳng lẽ mấy người còn hưng phấn uống bia trong phòng kia, có thế lực rất lớn?
Mà vào lúc này cha của Hổ Tử cũng lái một chiếc Mercedes S600 màu xanh đen tới, sau khi nhìn rõ người bên trong tiệm nướng là Diệp Lăng và Mạc Tinh thì nghiến răng nghiến lợi, hung hăng đánh một cái tát lên mặt Hổ Tử.