Bị cha mình hung hăng đánh một bạt tai, Hổ Tử bụm mặt đau đớn chảy nước mắt, lại không biết rõ chuyện gì xảy ra.
Cha của gã cưng chiều gã nhất, bình thường cho dù gã có lỗi gì cũng chỉ dạy dỗ hai câu là được.
Nhưng trực tiếp bị đánh như thế này, trong hai mươi năm sống của Hổ Tử, chỉ bị không tới năm lần, hơn nữa đều là khi còn bé. Còn sau khi gã lớn, bởi vì vấn đề lòng tự trọng, cho tới bây giờ cha chưa bao giờ đánh gã.
”Cha! Cha làm cái gì vậy!” Hổ Tử bụm mặt, không thể tin được gầm nhẹ nói.
Cha của Hổ Tử đè nén sự tức giận trong lòng xuống nói: “Mày đúng là nghiệt tử, mày muốn hại cả nhà sao? Con trai, quỳ đi, mày chọc phải nhân vật to lớn rồi!”
Nghe được lời này của cha mình, nhất thời Hổ Tử ngẩn ra, trong lòng cảm thấy ớn lạnh. Để cho cha gã bảo gã tiếp tục quỳ ở đây, cũng không dám nói một câu, vậy người đó phải mạnh cỡ nào?
Mà lúc này đây, người nhà của những tên thanh niên đang quỳ cũng đã tới, sau khi nhìn rõ ràng một đám nhị thế tổ và Diệp Lăng vị vương giả mới sinh của thế hệ này, từng người đều vô cùng tức giận.
Trước tiệm nướng, đậu rất nhiều xe sang trọng, người xem náo nhiệt xung quanh sớm đã bị sơ tán. Bên trong Đại Bài Đáng cũng chỉ còn lại một bàn Diệp Lăng là vẫn còn tiếp tục uống rượu.
Lý Thắng choáng váng, có phần chết lặng, anh thấy được “Người quen” của anh ở bên ngoài, đó chính là ông chủ lớn một công ty của người bạn học cùng trường với anh. Bình thường đều rất trâu bò, bây giờ lại ngoan giống như một đứa trẻ.
Giờ phút này, cuối cùng Lý Thắng cũng hiểu, trong thành phố quốc tế này Diệp Lăng đại biểu cho cái gì, hắn đại biểu cho kẻ mạnh có thể làm mưa làm gió, tay nắm thiên hạ.
Két, đột nhiên, từng chiếc xe thể thao sang trọng dừng ở ven đường, tiếng bang bang bang không ngừng vang lên.
Maserati, Lamborghini, thậm chí ngay cả Bugatti cũng có, một đám nhị thế tổ kiêu ngạo bước xuống xe, nhìn đám thanh niên đang quỳ kia thì cười khinh thường.
“Sách sách, thực sự là ăn gan hùm mật gấu, ở thành phố Đông Hải này vậy mà vẫn có người dám khiêu khích Diệp thiếu và Mạc ca, tôi thấy xem như lão Lý xong rồi.”
“Ha, đây không phải là chú Lý sao, con của ngài cũng không chịu thua kém nha. Về chuyện này thì ngài đừng để cho cha tôi biết. Nếu không, tôi cho ngài biết đơn đặt hàng hợp tác giữa hai công ty chúng ta, phải ngâm nước nóng rồi.”
Đám người Hổ Tử nhìn thấy đám người đã gặp mấy lần trước đó, một đám thiếu gia này đều là người bọn gã chỉ phải ngước nhìn lên.
Bùm, rốt cuộc một gã thanh niên không nhịn được sợ hãi, trực tiếp tê liệt ngồi trên mặt đất, hoàn toàn choáng váng rồi. Nhưng cha mẹ của tên này lại vội vàng kéo lên, để cho tên này tiếp tục quỳ. Trong mắt bọn họ rưng rưng nước mắt nhưng cũng không dám mang con mình đi.
Mà lúc này, đám người Diệp Lăng đứng lên, đi ra bên ngoài, một đám người vội vàng khom lưng: “Diệp thiếu, Mạc thiếu.”
Diệp thiếu, Mạc thiếu, đột nhiên trong đầu Hổ Tử nhớ đến hai truyền thuyết ở thành phố Đông Hải, là hai người thanh niên đáng sợ, gần như là làm mưa làm gió toàn bộ thành phố Đông Hải này.
“Diệp thiếu, đứa nhỏ còn nhỏ, không hiểu chuyện, mạo phạm cậu, cũng xin cậu tha cho bọn chúng một lần.” Cha Hổ Tử vội vàng cúi người đi tới bên cạnh Diệp Lăng thấp giọng nói rằng.
Diệp Lăng khoát tay áo: “Về nhà dạy dỗ cho thật tốt, chuyện khác thì không nói, năng lực gây ra tai họa cũng không nhỏ, sớm muộn gì cũng làm thua sạch gia sản của nhà ông.”
Nói xong, mọi người liền rời đi, những nhị thế tổ này từng người đều lên xe rời khỏi nơi này. Thẳng đến khi đám nhị thế tổ này rời đi hết, rốt cuộc đám người Hổ Tử không kiên trì nổi nữa, xụi lơ trên mặt đất.
Nhìn đám người rời đi kia, bọn người Hổ Tử mới hiểu được, đây mới là tồn tại không ai bì nổi, là kẻ mạnh đủ để làm mưa làm ở thành phố Đông Hải.
Bên trong một chiếc xe sang trọng, Diệp Lăng nhìn Lý Thắng đang ngẩn người kia, vỗ vai anh một cái: “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, làm cho tốt, một ngày nào đó anh cũng sẽ như vậy!”
“Tin tưởng tôi, tôi đã cho anh cơ hội, chỉ cần anh có đủ năng lực, tôi cam đoan với anh, một ngày nào đó anh sẽ trở nên nổi bật, đó là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Lý Thắng nghe được câu này, nhất thời thân hình trở nên căng thẳng, giống như lúc đi học tiểu học được thầy giáo biểu dương, cảm thấy ngọt ngào như ăn mật.
Cách ngày hôn lễ càng gần, toàn bộ trang viên đều được sửa sang trang trí xong, may mà trang viên này đủ lớn, có thể tổ chức tiệc cưới nhiều người như vậy.
Diệp Lăng nằm ở trước bể bơi, nhìn vài tên đàn ông đang bơi trong bể bơi kia, Thần Phong, Lý Thiên Hạo, Diệp Vô Đạo, Ngạo Hồng Trần, Mạc Tinh, CMN, sao lại buồn nôn như vậy?
Dựa theo phong tục, trước khi kết hôn mấy cô gái đều phải quay về nhà của mình, toàn bộ trang viên cũng chỉ còn sót lại mấy người bọn họ. Ngay cả Táng Hoa và Alice cũng đi đến biệt thự của Trầm Nguyệt Tâm mà chờ đợi ngày hôn lễ đến.
Bình thường đều là những thân thể mê người di chuyển trong làn nước chập chờn, cảnh đẹp biết bao, bây giờ vậy mà lại là mấy tên đàn ông nhảy nhót ở trong này.
“Ai, cậu đó, nhìn một cái là nhận ra nam nữ liền, sách sách, nhìn da thịt này, đừng nói nhẵn nhụi, sợ rằng ngay cả chân cũng làm cho người ta hoảng sợ.”
Diệp Lăng lắc đầu, lúc này Thần Phong đi ra, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng, lau nước trên mặt.
“Tôi nói này Diệp Lăng, cậu nhặt được lão háo sắc này từ đâu vậy, người này không giống cường giả Kim Đan Kỳ, nhìn giống như một lão già hơn 50 tuổi còn là độc thân cẩu.”
Thần Phong lắc đầu cười khổ, chẳng qua lão già này cũng có thể vui vẻ trò chuyện với Lý Thiên Hạo và Mạc Tinh. Nhưng trọng tâm của câu chuyện lại có chút không biết xấu hổ, một câu cũng không rời khỏi phụ nữ.
Diệp Lăng bĩu môi: “Giết đồ đệ của lão ta, kết quả lão lại muốn theo tôi, nói cái gì mà trả lại nhân quả gì đó, nói chung chính là một lão già hỗn đản lừa ăn lừa uống.”
“Nhưng anh và Diệp Vô Đạo rất được đó, vậy mà đột phá đến Trúc Cơ Kỳ rồi, không tệ không tệ. Tôi cũng không ngờ.” Diệp Lăng cảm thán nhìn Thần Phong.
Lần hành trình ra nước ngoài này, vậy mà hai người có thể đột phá đến Trúc Cơ Kỳ, đúng là rất tốt. Phải biết, đây là bước khó vượt qua nhất.
Thần Phong ngẩng đầu lên, rất là kiêu ngạo nói: “Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem hai chúng tôi là ai, chẳng qua Diệp Lăng à, tôi phải nói với cậu một chuyện, hai người chúng tôi gây là một chút chuyện ở Đảo Quốc.”
Diệp Lăng gật đầu: “Gây chuyện thì gây chuyện thôi, thế nào, bọn họ còn chuẩn bị đuổi theo sao. Không đến thì tốt, nếu tới ông đây sẽ bẻ gãy tay chân của bọn họ.”
“Gì, tôi nói với cậu, chúng tôi trộm một hạt châu của một cấm địa, cậu xem thử đi.” Thần Phong vừa nói vừa lấy một hạt châu từ trong Nhẫn Trữ Vật.
Hạt châu này có kích cỡ tương đương ngón cái, phía trên có mây mù lượn lờ, tràn đầy linh khí, ngửi một cái liền sảng khói tinh thần.
Diệp Lăng nhất thời ngẩn người, vội vàng ngồi dậy, cầm hạt châu tới, sau khi nhìn một chút, nhất thời sắc mặt trở nên ngưng trọng, trực tiếp bỏ vào Nhẫn Trữ Vật của mình.
“Ai ai ai, cậu là tên khốn kiếp, cậu làm gì vậy, đây là do ông đây trộm được. Sao cậu lại giấu đi, trả lại cho tôi, đây chính là bảo bối đó.”
Thần Phong ngẩn người, tốt một tên vô sỉ, cậu có mặt mũi không vậy, cái gì của ai cậu cũng cướp được.
Diệp Lăng lại lắc đầu: “Đúng là bảo bối, nhưng hai người gây ra họa lớn rồi, thứ này ở chỗ các anh chính là bùa đòi mạng!”
Nghe được Diệp Lăng nói nghiêm túc như vậy, Thần Phong cũng rùng mình một cái, nhất thời xấu hổ cười: “Không thể nào.”
“Phải không? Ha hả, tôi dám khẳng định, không đến một tháng, anh phải chết!”
Sắc mặt Diệp Lăng ngưng trọng, trong mắt bắn ra ánh sáng.