Lời nói của Diệp Lăng khiến Thần Phong lập tức lạnh cả người, hắn ta nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Lăng, Thần Phong xác định hắn không phải đang lừa gạt mình.
“Cái kia, Diệp Lăng à, cậu đừng hù dọa tôi chứ, trái tim của tôi không được tốt, nó không chịu nổi kích thích như vậy đâu, cậu nói cho tôi nghe một chút đi, hạt châu này là cái gì vậy?”
Thần Phong nuốt nước miếng, đồ vật mà ngay cả Diệp Lăng cũng phải cẩn thận ứng phó, vậy đồ vật đó rốt cuộc kinh khủng đến mức nào chứ?
“Đây là Yêu Đan của Yêu Thú, hơn nữa trong viên Yêu Đan này còn ẩn chứa một cỗ linh lực đáng sợ, tôi nghĩ lúc các cậu trộm viên Yêu Đan này, Yêu Thú đáng sợ kia nhất định là đang tiến nhập vào trong trạng thái tu luyện.”
“Nếu không, sao nó có thể cho phép các cậu trộm Yêu Đan đi chứ, Yêu Thú không có Yêu Đan cũng giống như con người không có hồn phách, cậu nói xem nếu như việc này xảy ra trên người cậu, cậu còn có thể sống mấy ngày?”
Diệp Lăng vô cùng nghiêm túc, ở Tiên Giới cũng từng xảy ra chuyện Yêu Thú đánh mất Yêu Đan, những Yêu Đan đó đều là những Yêu Đan mà Yêu Thú sử dụng trong lúc tiến hành tu luyện, quên mất bản thân sau đó bị người khác trộm lấy đi.
Đương nhiên, Yêu Thú cũng có một loại cách thức đặc biệt để bọn họ có thể dễ dàng tìm thấy Yêu Đan của mình.
Một khi bọn họ tìm được kẻ đã lấy trộm Yêu Đan của mình, bọn họ tuyệt đối sẽ điên cuồng tiến hành trả thù, không nương tay chút nào.
Thần Phong nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, Yêu Đan, ngay cả nghe hắn ta cũng chưa từng nghe qua: “Chẳng lẽ là Kim Đan ngưng tụ của Yêu Thú?”
“Nếu như là Kim Đan ngưng tụ của Yêu Thú, thì có cậu và Ngạo Hồng Trần ở đây, hẳn là sẽ không có chuyện gì đi.”
Thần Phong tự cổ vũ cho bản thân, mà Diệp Lăng ở đối diện cũng nở nụ cười nhạt: “Kim Đan Kỳ? Tôi cho cậu biết, dựa trên khí tức phát ra từ viên Yêu Đan này, thì Yêu Thú đáng sợ kia ít nhất cũng đã đột phá đến cảnh giới Thần Anh Cảnh.”
“Thần Anh Cảnh cao hơn Độ Kiếp, tôi nghĩ hẳn cậu cũng biết chuyện này, cảnh giới đó là cửa ải cuối cùng để thành Tiên, nếu đột phá được cảnh giới này, kẻ đó sẽ nhảy ra khỏi tam giới, không còn ở bên trong Ngũ Hành nữa.”
Thần Anh Cảnh, Thần Phong vừa nghe thấy lời này, sắc mặt hắn ta lập tức đại biến, mẹ ơi cứu con, sao hắn ta lại chọc đến một tên đầu sỏ kinh khủng như vậy chứ, thật đúng là xui xẻo mà.
“Nhưng mà Diệp Lăng, bây giờ nên làm thể nào đây, nếu như tên kia đánh tới đây, vậy thì sẽ gây ra biết bao tai vạ a!”
Thần Phong lập tức nghĩ đến hậu quả đáng sợ kia, nếu kẻ đó thật sự đánh tới đây, sau đó gây họa đến muôn dân, vậy đây chính là trận đánh có tính chất hủy diệt đó.
Diệp Lăng cười nhạt lắc đầu: “Cũng chỉ là một con Yêu Thú có cảnh giới Thần Anh Cảnh mà thôi, sợ cái gì chứ, không đến thì thôi, nếu như nó dám đến, chúng ta liền nhân dịp này mang nó đi chặt khúc sau đó mang đi luộc ăn, tôi nói cậu nha, một thân huyết nhục của Yêu Thú kia ẩn chứa rất nhiều linh lực tinh tuý đáng sợ đó.”
Nghe được lời Diệp Lăng nói, Thần Phong lập tức kinh ngạc vạn phần, dùng ánh mắt không thể tin tưởng nổi nhìn Diệp Lăng, mẹ kiếp, chẳng lẽ tên này vì sắp được kết hôn cho nên đã vui đến mức điên rồi?
Muốn ăn một Yêu Thú có cảnh giới Thần Anh Cảnh? Đùa gì thế, đây chẳng khác gì việc một đứa trẻ ầm ĩ đòi giết chết quán quân thế giới cả, chuyện này cũng quá không thực tế rồi.
“Nếu cậu nói như vậy thì cũng thật lúng túng a, cậu đừng đùa tôi, cái mạng nhỏ này của tôi rất quý giá đó.”
Thần Phong sợ hãi nói, cũng không phải là vì hắn ta nhát gan, các người hãy suy nghĩ một chút đi, hắn ta chẳng qua chỉ là một kẻ có cảnh giới Trúc Cơ Kỳ, thế mà lại trêu chọc phải một tên đầu sỏ Thần Anh Cảnh.
Việc đó có nghĩa là gì chứ, việc đó giống như chúng ta chống đối lại người lớn, chống đối lại hiệu trưởng khi còn học tiểu học, nhưng mỗi ngày vẫn phải đi đến lớp ngồi, ban ngày ban mặt mà vẫn lo sợ bị trả thù.
Diệp Lăng lắc đầu, nhìn Thần Phong giống như đang nhìn một kẻ ngốc: “Sao tôi lại phát hiện ra cậu không có tiền đồ như vậy chứ, cũng chỉ là một con Yêu Thú mà thôi, nguy hiểm cái rắm a.”
Vừa nói Diệp Lăng vừa vỗ tay, Tiểu Bạch đang bơi lội ở trong nước liền lập tức quay đầu lại: “Tiểu Bạch, qua đây, tiểu gia ta hỏi ngươi một chuyện.”
Tiểu Bạch trực tiếp vọt tới, lắc lắc cơ thể khiến bọt nước văng khắp nơi, sau đó nó đi tới cạnh Diệp Lăng, vẻ mặt khinh thường: “Nói đi, muốn cầu xin Bản vương chuyện gì.”
“Ta cầu em gái ngươi a ta cầu, ta hỏi ngươi một việc, ngươi đường đường là Hỗn Độn Thánh Thú có cảnh giới Thần Anh Cảnh, ngươi nói cho ta biết, ngươi có thể đánh thắng được một con Yêu Thú bình thường có cảnh giới Thần Anh Cảnh hay không?”
Diệp Lăng chụp đầu Tiểu Bạch hỏi, khiến Tiểu Bạch mở miệng mắng nhiếc, suýt chút cắn Diệp Lăng một ngụm.
“Diệp Lăng! Bản vương ta liều mạng với ngươi, một Yêu Thú bình thường mà thôi, đừng nói là một con, cho dù là mười con tới, Bản vương cũng có thể dùng một ngụm nuốt trọn!”
“Ngươi đang vũ nhục ta, đúng, ngươi nhất định là đang vũ nhục ta, ta đây chính là Hỗn Độn Thánh Thú vĩ đại cao quý đó!”
Tiểu Bạch mở miệng quát, bây giờ nó đã đột phá đến cảnh giới Thần Anh Cảnh, đã có thể mở miệng nói tiếng nói của con người, dĩ nhiên, Diệp Lăng vẫn đặt ra một quy định cho nó, đó chính là không được mở miệng nói chuyện trước mặt người bình thường.
Diệp Lăng nhìn Thần Phong đang đứng ở một bên kia: “Thấy chưa, không tệ chứ, tôi đã nói với cậu rồi, cũng chỉ là một con Yêu Thú mà thôi, nếu nó dám đến, chúng ta sẽ lột da của nó, ăn thịt của nó!”
Nói xong, Diệp Lăng đi lên nhảy vào trong bể bơi, bơi vài lần sau đó quay lại.
Con mắt Thần Phong lập tức tỏa sáng, dùng ánh mắt mãnh liệt nhìn Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, những điều ngươi nói là thật sao?”
“Nói nhảm, lời của Bản vương còn có thể sai sao, ta cho ngươi biết, trên trời dưới đất, chỉ có ta là duy ngã độc tôn!”
Tiểu Bạch kiêu ngạo ngẩng đầu, thật ra lời nó nói vẫn rất có đạo lí, nếu là con người có cảnh giới Thần Anh Cảnh, có lẽ Tiểu Bạch sẽ không dám nói như vậy, nhưng đối với Yêu Thú mà nói, chỉ cần dùng huyết mạch áp chế thôi cũng đã đủ để Tiểu Bạch ăn sạch đối phương.
“Ha ha! Vậy thì tốt quá rồi, Tiểu Bạch, mấy ngày tiếp thao ngươi ngủ chúng với ta đi, nếu có vài con Yêu Thú có cảnh giới Thần Anh Cảnh tới thật, ngươi liền ăn bọn chúng giúp ta.”
Thần Phong lập tức có cảm giác dường như đã tìm được cứu tinh, cuối cùng cũng không cần phải sợ hãi nữa.
Tiểu Bạch ngẩn người: “Mẹ kiếp, không phải chứ, bọn chúng thật sự muốn tới à? Các ngươi đang nói thật hay là đang nói đùa vậy?”
“Lời này của ngươi đúng là vô nghĩa mà, ai nói đùa với ngươi chứ, việc này có liên quan đến cái mạng nhỏ của ta đấy, Tiểu Bạch a, ngươi giúp ta một chút đi, lúc đó ngươi giúp ta chống đỡ, còn ta sẽ đi tìm người đến giúp sức.”
Nghe được lời Thần Phong nói, Tiểu Bạch lập tức xấu hổ cười một tiếng: “À, mấy ngày tới ta có chút việc, loại việc làm sát sinh như thế này dường như ta có chút không thông thạo a, Diệp Lăng thì làm được đó, hắn tuyệt đối có thể làm được.”
Hưu, một đạo ánh sáng trắng hiện lên, Tiểu Bạch trực tiếp vọt vào trong bể bơi, qua một lúc lâu vẫn không chịu ngoi lên, chỉ để lại một mình Thần Phong trừng lớn con mắt, trong ánh mắt chứa nồng đậm hận ý.
Hỗn đản, mẹ nó, đều là chạy xe lửa ở ngoài miệng cả, tên khoác lác, gặp chuyện liền bỏ lại một mình hắn ta.
Là một người đồng đội, đáng lẽ ra phải nên có tinh thần không vứt bỏ không từ bỏ đồng đội chứ, sao vừa gặp đối thủ mạng một chút thì ai cũng đều lùi bước nhanh đến như vậy, mẹ nó các người đều là những con rùa rụt cổ à?
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt đã đến ngày mùng sáu tháng sau, buổi sáng sớm ngày hôm đó, hàng loạt những chiếc xe sang trọng được đậu ở trước cửa trang viên.
Từ sáng sớm Hùng Tam đã mang theo tất cả đồ đệ đi chuẩn bị đầy đủ những nguyên liệu nấu ăn để bắt đầu nấu nướng, dĩ nhiên, món ăn chính là do anh ta làm, còn những món ăn khác thì do những đầu bếp khác làm giúp anh ta.
Bên trong trang viên giăng đèn kết hoa, không khí hân hoan vui mừng, Diệp Lăng mặc một bộ âu phục hưu nhàn, đầu tóc được vuốt keo bòng loáng, cười toét miệng.
Vương Thục Phân vui vẻ nhìn con trai của mình, hít sâu một hơi, xoa con mắt ướt át.
“Được rồi, nên đi đón các cô gái trở lại thôi.”
Vương Thục Phân nói xong, Diệp Lăng lập tức giơ tay chỉ huy, đám người Mạc Tinh, Diệp Vô Đạo dẫn đầu đoàn phù rể, đoàn người trùng trùng điệp điệp đánh ra ngoài.