Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 451 - Chương 451: Đàn Ông Phụ Tình?

Chương 451: Đàn ông phụ tình?

Ngoại trừ ba người Hàn Thanh Tâm, Ninh Ngọc San và Alice bởi vì mang thai mà không uống được, mấy cô gái khác và Diệp Lăng thì cùng nhau giết tới chiến trường.

Kết quả tất nhiên không cần phải nói, bảy người Diệp Lăng, ngang nhiên hạ gục không dưới hai mươi người.

Tất nhiên, làm đối tượng mời rượu, Diệp Lăng cũng uống đến choáng váng đầu óc. Kém chút nữa đã ngã xuống đất, kết quả bị người khiêng về phòng.

Buổi tối, Diệp Lăng xoa đôi mắt nhập nhèm tỉnh lại, vỗ đầu có chút đau của mình, ngồi dậy lắc đầu: "Ô, đám người kia chính là kẻ điên."

Nhìn xung quanh một chút, mấy cô gái kia đều không ở đây, Diệp Lăng đứng dậy rửa mặt, đi xuống lầu.

Dưới lầu, ánh đèn rực rỡ, một đám phụ nữ ngồi nói chuyện đùa giỡn với Vương Thục Phân. Lúc này Diệp Lăng đi xuống: "Thật là đói, mọi người ăn cơm rồi sao?"

"Ai bảo con uống nhiều như vậy, bữa tối đều đã chuẩn bị sẵn cho con rồi. Mẹ sẽ cho người hâm nóng lại một chút, con đó, về sau uống ít một chút." Vương Thục Phân đứng dậy cười nói.

Diệp Lăng gật đầu, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh các cô gái, ôm người này người kia, xoa cái này cái kia. Sách sách, đúng là tốt thật, da thịt giống như nước vậy.

"Động tay động chân gì đó!" Lưu Xảo cười duyên nói, đẩy Diệp Lăng ra, những cô gái khác cũng đều cười đùa giỡn với Diệp Lăng.

Diệp Lăng hít sâu một hơi, mỉm cười: "Thực sự là không dễ dàng, cuối cùng cũng kết hôn rồi, sách sách, tu thành chánh quả rồi. Tối nay anh sẽ dùng Thanh Long Ngọc Tủy giúp các em Tẩy Kinh Phạt Tủy, xem có thể giúp các em đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên hay cảnh giới cao hơn được không."

Mấy cô gái khác khẽ lắc đầu, Diệp Lăng thì lại ngẩn người. Táng Hoa đi tới bên cạnh Diệp Lăng, nhẹ nhàng kéo cánh tay của Diệp Lăng nói.

"Diệp Lăng, mấy người chúng em đã bàn bạc xong rồi, thật ra tu luyện hay không tu luyện cũng không quan trọng, quan trọng là... Có thể ở cạnh anh, đây chính là hạnh phúc lớn nhất."

Táng Hoa cười nói, Diệp Lăng ngẩn người. Vừa muốn nói gì đó, Táng Hoa lại giơ tay lên ngăn cản.

"Chúng em biết anh muốn nói gì, đơn giản chính là nếu không tu luyện, sẽ trở nên già đi, anh hi vọng chúng em có thể vĩnh viễn ở cùng anh."

"Thực ra chúng em đều biết, nếu bây giờ chúng em tu luyện, tu luyện đến cảnh giới Tiên Nhân theo như lời anh nói, gần như là chuyện không thể nào, chúng em không muốn làm khó anh."

"Chỉ cần có thể bên anh là tốt rồi, chúng em không muốn gì nhiều, chỉ cần bên cạnh anh là được rồi. Có thể ở bên anh bao lâu cũng được."

Diệp Lăng ngẩn, đúng vậy, thiên phú của các cô đều rất bình thường, cũng chỉ có thiên phú của Táng Hoa là không tệ lắm. Nhưng những người khác thì sao, bao gồm mẹ của hắn, đến khi già thì chính là lúc rời hắn đi.

Khi đó, hắn nên làm gì bây giờ, chẳng lẽ trơ mắt nhìn các cô ấy rời khỏi mình?

Nhưng chết vì tuổi già, chính là thiên đạo luân hồi, cũng không ai sửa đổi được , chỉ có… Chỉ có đột phá đến cảnh giới Tiên Đế, vượt qua Phượng Hoàng Chí Tôn Kiếp, như vậy mới có thể ban tặng cho các cô sự bất tử.

"Được rồi! Em yên tâm, không có chuyện gì, tất cả đều đã có anh. Ai cũng không thể mang các em đi từ bên cạnh anh, ai cũng không thể!"

Diệp Lăng thề son sắt. Mà ngay lúc này, đột nhiên trong trời đất từng đạo linh lực đáng sợ đánh tới, Diệp Lăng biến sắc, trực tiếp đứng dậy.

Từ bên ngoài Thanh Y cũng chạy vào, gương mặt tràn đầy sự bối rối: "Diệp Lăng, không xong không xong, có một người phụ nữ đánh vào đây. Một cước đã đạp bay Tiểu Bạch, một đấm đã làm cho mắt của Ngạo Hồng Trần bầm tím."

Nhất thời Diệp Lăng âm trầm xuống, chẳng lẽ, là Yêu tộc của Đảo quốc đánh tới?

Cũng chỉ có cường giả Thần Anh cảnh mới dám xông vào như vậy, nhưng không đúng, nếu như Yêu tộc, sao có thể đánh bại được Tiểu Bạch?

Theo lý mà nói, dù cho là Yêu Tộc có cảnh giới Thần Anh đỉnh phong đánh tới, Tiểu Bạch cũng tuyệt đối có thể ngăn cản một lát, sao có thể vừa gặp đã bị đánh bay.

"Ai uy, Diệp Lăng, cứu chúng tôi!"

Giọng nói này, là Thần Phong, hắn ta giống như bao cát bị hung hăng đánh bay tới.

Diệp Lăng nhất thời choáng váng, mở to mắt, cỗ linh lực này, hình như rất quen thuộc, trong lúc nhất thời hắn nghĩ đến cái gì đó, lập tức nghiến răng nghiến lợi: "Thanh Đế! Linh Bảo Thiên Tôn, ông đây không để yên cho hai người các ngươi đâu!"

Cả người Thần Phong chật vật không chịu nổi, vô cùng hoảng sợ nói: "Diệp Lăng, trời ạ, cậu đây là tạo nghiệt gì, không phải là cậu thực sự bỏ rơi vợ con đi?"

"Người phụ nữ tàn nhẫn kia, luôn miệng nói muốn tên đàn ông phụ tình cút ra đây. Mẹ của tôi ơi, quá mạnh mẽ, một tát đã đánh bay tôi."

"Cậu không thấy đâu, lão già Ngạo Hồng Trần kia rất là thảm luôn, một cái tát, răng cũng rớt hết."

Lời này vừa nói ra, nhất thời chín cô gái đứng lên, nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng: "Nói đi, đã bị người ta tìm tới tận cửa, rốt cuộc anh làm chuyện trời phạt gì rồi hả?"

Diệp Lăng vội vã xua tay, vô cùng nóng nảy nói: "Cái gì, anh ăn gan hùm mật gấu cũng không dám đi trêu chọc kẻ khủng bố kia đâu?"

"Chuyện này có thể, ta chỉ nói là có thể, ta nghĩ ta biết người đó là ai, ta là Ứng Kiếp Tiên Nhân, nói dễ hiểu chút chính là chuyển thế tới."

"À, có người đánh tới, mấy người suy nghĩ lại đi, có phải đã biết chút gì rồi không?"

Nghe xong lời này, mọi người ngẩn người, nhất thời Trầm Nguyệt Tâm hiểu ra, Lâm Vũ Tình vẫn còn mơ mơ màng màng, trong lúc nhất thời đầu óc không suy nghĩ được gì.

Đúng lúc này, một vệt kim quang lặng yên xuất hiện ở trước đại sảnh, một người phụ nữ được bao phủ trong kim quang đi tới.

Một thân váy trắng, chân trần đạp lên không trung, trên gương mặt hoàn mỹ có một tia phẫn nộ, chân mày lá liễu, đôi mắt ánh lên ánh sáng lộng lẫy.

"Cửu Kiếp! Ngươi là tên khốn kiếp! Thì ra ngươi còn sống. Nói, vì sao còn sống mà không nói cho chúng ta biết, có phải muốn chạy trốn hay không. Nếu như không phải Linh Bảo Thiên Tôn nói cho chúng ta biết ngươi còn sống thì chúng ta cũng không biết!"

Diệp Lăng nhìn cô gái mặc váy trắng nổi giận đùng đùng luôn đặt câu hỏi ở phía đối diện, nhất thời rưng rưng nước mắt nói: "Tiểu Nhị, ta rất nhớ nàng!"

Ầm, lúc đầu cô gái váy trắng này vừa lạnh lùng vừa vô tình bây giờ trong nháy mắt giống như bị hòa tan. Bước ra một bước, đi thẳng tới bên cạnh Diệp Lăng, ôm chặt hắn.

"Chàng là tên khốn kiếp! Chàng có biết mấy người chúng ta lo lắng cho chàng không. Trước đây đã nói không cho chàng đi độ Phượng Hoàng Chí Tôn Kiếp gì đó mà chàng không nghe, tên bạn xấu Thanh Long Tiên Đế của chàng kia còn nói cho chúng ta biết, chàng bị đánh thành mảnh vụn rồi!"

Cô gái mặc váy trắng ôm thật chặt Diệp Lăng, rất sợ hắn lại biến mất một lần nữa, cô khóc giống như một người làm từ nước, làm cho lòng người mềm nhũn, cũng không giận nổi.

"Nói, vì sao sống mà không nói cho chúng ta biết, hại chúng ta đau lòng lâu như vậy!" Cô gái mặc váy trắng nghiêm mặt quát.

Diệp Lăng rất là xấu hổ nói: " Xin nhờ, nàng suy nghĩ lại đi, bây giờ ta chỉ có tu vi Độ Kiếp Kỳ, làm cách nào để nói cho mọi người biết được? Ngay cả lên Tiên Giới ta cũng không có cách đây"

"Hình như cũng có đạo lý, chẳng qua đây không phải là lý do! Dù sao là do chàng sai, sai thì phải bồi thường!"

Cô gái mặc váy trắng hừ một tiếng, Diệp Lăng xoa mồ hôi trán, vội vàng gật đầu: "Bồi thường bồi thường, nhất định sẽ bồi thường."

"Em nói, có phải anh nên cho chúng em một lời giải thích không? Người phụ nữ đến từ nông thôn này là ai vậy?"

Táng Hoa đi tới bên cạnh Diệp Lăng, kéo cánh tay Diệp Lăng hỏi.

Lời này vừa nói ra, cô gái mặc váy trắng giống như con hổ, trừng mắt nổi giận đùng đùng. Nhất thời đầu Diệp Lăng vang đầy tiếng ong ong, chuyện lớn không ổn rồi.

Bình Luận (0)
Comment