Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 454 - Chương 454: Điều Kiện

Chương 454: Điều kiện

Đúng là không thể tưởng tượng nổi, Diệp Lăng căn bản không nghĩ đến, sao khung cảnh này lại có thể hài hòa đẹp đẽ đến như vậy?

Dựa theo suy nghĩ của Diệp Lăng, sợ rằng hắn vừa bước vào phòng, thì sẽ thấy nhóm các cô gái này xé rách cắn loạn, quần áo rách nát, tóc rối giống như tổ chim, trên người in đầy dấu chân dấu giày mới đúng.

Nhưng hiện thực và lý tưởng lại quá khác nhau, làm ơn đi, đây chính là phụ nữ đó, bọn họ có một sức mạnh Hồng Hoang đáng sợ và lòng ghen tỵ không gì sánh bằng a.

Huống chi Huyền Nữ còn là một người tâm cao khí ngạo, muốn thuyết phục được nàng gần như là một việc làm không thể thành công.

“Chàng đừng quản nhiều như vậy làm gì, đúng rồi, vừa rồi thiếp và các tỷ tỷ đã thương lượng với nhau, đợi sau khi đứa bé được sinh ra, thiếp sẽ đi xuống để mang một đứa về Tiên Giới, sau đó thiếp và các tỷ tỷ sẽ tự mình nuôi nấng nó.”

Huyền Nữ nằm trên ghế sa lon, nhàn nhã nói, nhưng sắc mặt Diệp Lăng lại bỗng nhiên chấn động: “Mẹ kiếp, Huyền Nữ, nàng thật độc ác !”

“Bất kể như thế nào, trẻ con vẫn vô tội a, thế mà nàng lại dùng đứa con đến áp chế ta, ông trời ơi, nàng còn để người khác sống hay không, nàng muốn mẹ đứa nhỏ phải sống như thế nào hả!”

“Hơn nữa, đưa một đứa trẻ vừa mới sinh ra về Tiên Giới, nàng không cảm thấy tàn nhẫn sao?”

“Ta cho nàng biết, nàng cứ chờ đó đi, đợi ta về lại Tiên Giới, nàng xem ta có đánh sưng hết mông của các nàng hay không, tiểu gia ta thừa nhận bản lĩnh của ta bị thụt lùi rồi!”

“Ta sẽ trừng phạt chết các nàng, đứa con đáng thương của ta, nàng là bà dì ác độc, thế mà lại muốn cướp con rời khỏi cha!”

Diệp Lăng gào khóc rống to, sắc mặt Huyền Nữ lập tức tối lại, dĩ nhiên, những người khác không thể phát hiện ra, ai bảo nàng còn đang đắp mặt nạ dưỡng da chứ, nhưng hàn quang trong mắt đã bán đứng nội tâm của nàng.

“Chàng là tên khốn kiếp! Chàng nghĩ bọn muội là loại người gì vậy hả! Là thiếp và các tỷ muội cảm thấy đã lâu như vậy rồi vẫn không thể lưu lại cho chàng một chút huyết mạch, bọn muội cảm thấy rất có lỗi với chàng, muốn bồi thường cho chàng.”

“Hơn nữa em cũng đã bàn bạc xong với bọn họ rồi, chờ đến lúc đứa trẻ tròn một tuổi rồi mới đến mang đi, mỗi tháng sẽ quay lại một lần, để mẹ và đứa bé được đoàn tụ một ngày!”

“Bọn muội vì cái gì chứ, còn không phải vì tương lai của đứa trẻ sao, còn không phải vì muốn cho đứa trẻ tiếp nhận sự tu luyện tốt nhất hay sao!”

“Cửu Kiếp, chàng là đồ Vương Bát Đản! Lão nương liều mạng với chàng, chàng có tin ta chỉ cần đá một cái thì chàng sẽ không tự lo liệu được cuộc sống hay không!”

Huyền Nữ ủy khuất quát, Diệp Lăng ngẩn người, nhìn Hàn Thanh Tâm, Ninh Ngọc San và Alice, tổng cộng có ba người mang thai, rốt cuộc là cô ngốc nào đã bị Huyền Nữ lừa vậy hả.

“Đừng nhìn nữa, là em, dù sao em cũng mang thai đôi, là con gái thì bình thường, nhưng nếu là con trai, thì cuộc đời của nó đã chú định là không bình phàm rồi.”

“Em đã ở Giáo Đình một thời gian dài, em biết sức mạnh là quyền lực mạnh nhất.”

“Em đồng ý để con trai theo Huyền Nữ tỷ đi Tiên Giới tu luyện, chỉ cần con trai có thể thành tài, em có thể chịu đựng để con trai rời đi, cho nên anh không cần trách Huyền Nữ tỷ đâu.”

Nghe Alice nói xong, Diệp Lăng trầm mặc, đúng vậy, đối với đàn ông mà nói, trong thế giới của bọn họ không có chữ bình phàm, cho dù là phú nhị đại cũng không dễ làm đến như vậy.

Một người đàn ông, hoặc là thành công, được vạn người ngưỡng mộ, hoặc là thất bại thảm hại, cho dù là một cuộc đời bình thường phổ thông thì đó cũng là thất bại thảm hại, một người đàn ông không thể đánh ra thế giới, đó chính là thất bại.

Từ nhỏ Alice đã là Thánh Nữ Giáo Đình, đã thấy được hiện thực của thế giới, cho nên vì con, cô chấp nhận nỗi khổ tương tư này.

Huống chi Alice tin tưởng, một khi đứa con của mình đến Tiên Giới, các vị tỷ tỷ kia nhất định sẽ không bạc đãi con của cô, dù sao đây cũng là cốt nhục của Diệp Lăng.

“Được rồi, anh tôn trọng sự lựa chọn của em, nhưng mà Huyền Nữ, ta cho nàng biết, sau này đừng để con của anh học mấy thứ không đứng đắn, phải để nó giống như anh, học được sự quang minh chính đại, thẳng thắn giống như anh.”

Diệp Lăng ho khan, vẻ mặt đoan chính nói, lời này vừa nói ra, mười một cô gái ở trong phòng bao gồm cả Thanh Y đều trợn to mắt.

“Thật không hổ là Cửu Kiếp chuyển thế a, trong miệng đầy lời dối trá, da mặt của anh sao dày như vậy chứ? Ở trước mặt người quen mà vẫn dám bốc phét đến như vậy?”

“Bỏ đi bỏ đi, chúng ta chỉ cần nghe là được rồi, các chị em, bận rộn cả một ngày, chúng ta mau về nghỉ ngơi thôi, ngày mai người thân trong nhà còn phải đến thăm chúng ta nữa đó.”

“Đúng vậy đúng vậy, đúng rồi, hôm nay đừng để anh ấy vào phòng, cho anh ấy nếm chút mùi lợi hại, tiện thể để Huyền Nữ tỷ truyền thụ cho chúng ta một chút kinh nghiệm.”

Diệp Lăng ngẩn người: “Đừng mà! Tuyệt đối không nên học theo thói xấu của cô ấy a!”

Các cô gái đều cười hi hi ha ha, xoay người quay về phòng, Diệp Lăng ngẩn người, mẹ kiếp, không phải chứ, dù sao hôm nay cũng là ngày đại hôn, bọn họ cứ như vậy ném hắn ở đây à?

Ánh mắt đảo qua, Thanh Y vẫn còn đứng ở phòng trong, Diệp Lăng cảm nhận được một trận tà hỏa từ bên trong cơ thể tỏa ra ngoài, ánh mắt nhìn Thanh Y cũng thay đổi.

Đáng thương cho Thanh Y, cô đột nhiên rùng mình, trong lòng dâng lên một cảm giác bất ổn: “À ừm, Diệp Lăng, nếu như ngươi dám làm loạn, ta sẽ nói cha ta giết ngươi đó!”

Diệp Lăng cười hắc hắc, Sâm La Vương sao?

Hưu, Thanh Y xoay người chạy ra ngoài, biến mất bên trong màn đêm tối, Diệp Lăng xoạch một chút, trái tim cũng sắp vỡ nát rồi, không phải chứ, lại thêm một người nữa chạy rồi?

Bên trong khu vườn, Diệp Lăng ngậm một điếu thuốc lá, lại ngồi lên chiếc ghế một lần nữa, ngửa mặt lên trời thở dài, Tiểu Bạch giả vờ đáng thương ngồi xổm xuống bên cạnh Diệp Lăng, khuôn mặt sợ hãi.

“Tiểu Bạch, ngươi nói xem có phải bọn họ đã quá khinh người quá đáng rồi không?” Diệp Lăng hít sâu một điếu thuốc, cảm thấy tang thương nói.

Tiểu Bạch ủy khuất gật đầu: “Diệp Lăng, bọn người Thần Phong đều chạy cả rồi, ngay cả lão già mặt dày Ngạo Hồng Trần kia cũng đã chạy luôn rồi, chỉ còn lại ta và ngươi thôi.”

“Ta ủng hộ ngươi đi chỉnh đốn lũ đàn bà ghê tởm kia, bản vương đã bao giờ bị người khác đá bay như vậy đâu, thật đáng thẹn, đúng là khiến tổ tiên mất mặt a!”

Trong lòng Tiểu Bạch đang rỉ máu, Hỗn Độn Thánh Thú vĩ đại, từ bao giờ đã trở thành loại mặt hàng này, chỉ cần một cước liền có thể bị đá bay.

Diệp Lăng gật đầu, nhìn Tiểu Bạch, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi nên biết, cô ấy có thể dùng một cước đá bay ngươi, thì cũng có thể dùng một cước đá bay ta.”

“Cho nên, chỉ khi hai chúng ta liên thủ mới có thể trấn áp được cô ấy, có muốn báo mối thù này không?”

Diệp Lăng không ngừng nói, Tiểu Bạch ngẩn người, lập tức gật đầu, nó muốn báo thù, nếu không thì cũng quá mất mặt rồi.

“Vậy thì tốt, huynh đệ đồng lòng, hợp lực đồng tâm, chỉ là một người phụ nữ mà thôi, tiểu gia ta không tin ta không thể trừng trị được cô ấy!”

Vừa nói, Diệp Lăng vừa đứng lên, khí thế hùng dũng dẫn Tiểu Bạch đi tới trước căn phòng của Huyền Nữ, Diệp Lăng nhìn Tiểu Bạch, ánh mắt kiên định.

“Người anh em, xông lên đi, hãy nhớ lại cảm giác lúc ngươi bị chà đạp, hãy phẫn nộ đi, chạy nhanh a! Người anh em!”

Diệp Lăng phất tay, Tiểu Bạch dường như đã tiếp nhận được sự cổ vũ, ánh mắt lập tức bốc lên ánh lửa, tứ chi đạp một cái, trực tiếp vọt vào phòng.

Lập tức, bên trong truyền ra vô số tiếng hét chói tai, Diệp Lăng trốn phía sau cửa cười hắc hắc, bên trong vang lên âm thanh quyền cước khiến Diệp Lăng đều cảm thấy rùng mình.

Ai, thật là một đứa trẻ bi thảm.

Phác thông, cửa mở, một cái bóng trắng bay ra ngoài, trông vô cùng đáng thương, bộ lông trên người đã thưa thớt đi rất nhiều.

“Diệp Lăng! Ngươi là tên khốn kiếp! Bản vương sẽ không để cho ngươi yên đâu!”

Âm thanh tức giận của Tiểu Bạch kéo dài gần như sắp khóc, thật độc ác, hắn dám hãm hại bản vương!

Bình Luận (0)
Comment