Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 459 - Chương 459: Ta Cam Đoan Ngươi Không Thể Ra Khỏi Nơi Này

Chương 459: Ta cam đoan ngươi không thể ra khỏi nơi này

Cường giả đang bay tới, cũng là người đứng đầu cổ xưa của Hoa Hạ, tu vi Thần Anh sơ kỳ, đã bước nửa bước vào cảnh giới Thần Anh trung kỳ đáng sợ.

Y là nhận được tin tức gặp nguy hiểm của Vân Hòa Đạo Nhân mà điên cuồng tới đây, là bạn già với nhau, sao có thể nhìn Vân Hòa Đạo Nhân bị tiểu bối tùy ý** ?

"Tiểu bối, ngươi dám nuốt Thần Anh của Vân Hòa Lão Hữu, ngươi phải lấy chết tạ tội!"

Tên cường giả này rống giận, vốn không nhìn tới Huyền Nữ đang giết tới, tu vi đáng sợ của Huyền Nữ đã bị cô thu liễm kín không kẽ hở, coi như là Tiên Nhân muốn thăm dò tu vi của cô, cũng khó mà biết rõ được.

Tên cường giả cầm Cực Kiếm màu đen bay đến rống giận, ở đối diện Huyền Nữ cũng lạnh như băng, vỗ một chưởng ra, linh lực đáng sợ nóng như nham thạch, điên cuồng đánh vào trên cự kiếm.

Rầm rầm, lực lượng khổng lồ trực tiếp đánh lên người tên cường giả này làm cho y liên tục lui lại phía sau. Sắc mặt y đại biến, lực lượng mạnh mẽ này chấn cho lồng ngực của y không ngừng quay cuồng, không biết lui lại bao nhiêu bước thì dừng lại.

"Lão cẩu, bằng vào ngươi cũng có tư cách muốn mệnh của chồng ta? Không biết tự lượng sức mình!"

Nghịch lân lớn nhất của Huyền Nữ, chính là Diệp Lăng. Lúc trước ở Tiên Giới, nếu ai dám nói nửa chữ không với Diệp Lăng, cô liền nổi giận đùng đùng giết tới, không để ý sống chết.

Bây giờ ở Hạ Giới, cũng chỉ là một tên Thần Anh sơ kỳ mà thôi, cũng dám nói bậy muốn mạng của chồng cô?

"Đồ Tể đại nhân! Không được, ngàn vạn lần không nên động thủ!" Hai vị Tông Sư vội vã lo lắng nói, ngoại trừ cường giả tuyệt thế trong 36 Động Thiên, bên trong thế tục cũng có mấy vị thực lực mạnh mẽ.

Đồ Tể, cũng chính là người đàn ông trung niên cầm thanh kiếm màu đen kia. Y đứng ở giữa không trung, ánh mắt như sấm, kiêng kỵ nhìn Huyền Nữ, người đánh ra một chưởng làm cho y không chống đỡ nổi, tuyệt đối là một đầu sỏ đáng sợ.

"Vân Tùng Tử, Thanh Tùng Tử, rốt cuộc hai người các ngươi đứng ở bên nào, Diệp Lăng này ta đã sớm nói, không muốn truyền con dấu thủ hộ cho hắn, hai ngươi cũng không không nghe, hiện tại thế nào!"

Đồ Tể quát lạnh một tiếng, giơ cự kiếm màu đen trong tay lên, sắc mặt lạnh như băng. Nhưng Diệp Lăng nhe răng cười một tiếng, bàn tay bỗng nhiên trảo một cái, trực tiếp hung hăng bóp trên cổ của Vân Hòa Đạo Nhân

"Hai lão già không phân biệt phải trái, cũng dám nói bậy về ta? Đừng nói ông đây không đổi trắng thay đen, cho dù có thì như thế nào, ai trong các ngươi có tư cách!"

Diệp Lăng cắn răng, nói xong chữ cuối cùng, bỗng nhiên ngón tay bấm một cái, trên đầu năm ngón tay vang lên thanh âm răng rắc răng rắc, lập tức con mắt của Vân Hòa Đạo Nhân trừng to, trong nháy mắt một tia trò tàn tràn ngập viền mắt.

Một gã cường giả Thần Anh trung kỳ lại chết như vật, bị Diệp Lăng giết chết hoàn toàn, ngay cả Thần Anh cũng bị hấp thu.

Diệp Lăng ầm ầm đứng dậy, thi triển ra tu vi Độ Kiếp hậu kỳ vừa mới đột phá, khí tức đáng sợ thoải mái lượn quanh thân thể của hắn, làm cho không gian chấn động.

Tiểu Bạch cũng bước tới, đi thẳng tới bên cạnh Diệp Lăng, ngửa mặt lên trời gào thét, trong con ngươi bùng lên sự hung ác.

"Ngươi! Diệp Lăng! Ngươi dám giết Vân Hòa lão huynh? Ngươi biết huynh ấy cống hiến bao nhiêu cho Hoa Hạ không hả, ta thấy ngươi tẩu hòa nhập ma trở thành đại ma đầu rồi!"

Đồ Tể nhìn thấy Diệp Lăng trực tiếp bóp nát cổ họng Vân Hòa Đạo Nhân, nhất thời kinh hãi, hai mắt đều tràn đầy vẻ không thể tin được.

Đây chính là Vân Hòa Đạo Nhân, đừng nói là ở Hoa Hạ, dù đặt trong Chúng Thần Chi Điện ở nước ngoài, ở 36 Động Thiên cũng tuyệt đối là cường giả vô địch.

Bây giờ, cứ như vậy bị một một tiểu bối trẻ tuổi giết chết? Ngay cả Thần Anh cũng không thể chạy thoát?

"Vân Tùng Tử! Thanh Tùng Tử! Đây chính là Người Thủ Hộ mà các ngươi chọn sao? Các ngươi mở mắt to ra mà nhìn đi, hắn xứng sao? Một người đứng đầu của Hoa Hạ, cứ như vậy bị hắn giết chết vì thù riêng?”

Nghe được lời Đồ Tể rít gào rống giận, Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, hiện tại khí thế trên người hắn rất mạnh mẽ, khí tức lúc trước lại phủ xuống trên người của hắn.

Là tùy tiện, là kiêu ngạo, là vô địch. Thiên hạ này, người nào chọc vào ta đều phải chết!

"Đồ Tể! Nếu ngươi muốn chết thì cứ làm ầm ĩ thêm một câu nữa đi, ta cam đoan ngươi không đi ra được chỗ này!"

Bỗng nhiên Diệp Lăng động Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay, mũi kiếm nhắm thẳng vào Đồ Tể, từng luồng kiếm quang phát ra phừng phực như rồng.

Nghe được lời nói tràn đầy sát cơ như thế, nhất thời trong lòng Đồ Tể cảm thấy kinh hãi. Y hiểu rõ, Diệp Lăng sẽ không nói dối, cũng sẽ không sợ mình.

"Diệp Lăng! Ngươi..."

Đồ Tể cắn răng, vừa muốn nói, thì nhìn thấy Diệp Lăng bỗng nhiên giơ Nguyên Thủy Kiếm Thai lên, nhất thời sợ tới mức không dám nói gì.

"Ta cho ngươi biết, còn ở trước mặt ta nói nhiều một câu, ta cam đoan sẽ không nể mặt mũi của hai vị Tông Sư đây, trực tiếp làm thịt ngươi!"

"Một lão già bại hoại cấu kết với Yêu Tộc nước ngoài, chết còn chưa hết tội!"

"Dám ra tay đánh lén ta, muốn đẩy ta vào chỗ chết, thì ta sẽ không tha cho tính mạng của lão, ngươi không tin thì có thể thử một lần."

Nói xong, Diệp Lăng đi tới bên cạnh Thanh Tùng Tử, Vân Tùng Tử, Diệp Lăng hít sâu một hơi, cố hết sức nở một nụ cười.

"Hai vị tiền bối, cám ơn các ngươi đã thừa nhận ta như vậy, một khi đã cầm con dấu thủ hộ, ta nhất định sẽ gách lấy trách nhiệm!"

"Giống như lúc trước ta đã nói, ra tay giết người của ta, ta sẽ không tha cho tính mạng của hắn, bất luận hắn là đại kiêu, hay là chúa cứu thế của nhân loại!"

"Cho nên hai vị tiền bối, sau này đừng nói mấy lời như lúc nãy nữa, ta đi trước. Nếu có người dám nghi ngờ lựa chọn của hai vị, xin để tên đó tới tìm ta."

Nói xong, Diệp Lăng nhìn chằm chằm Đồ Tể một chút, sau đó bấm ngón tay một cái, cấm chế biến mất, hắn, Huyền Nữ và Tiểu Bạch xoay người rời đi.

Bên trong không trung mênh mông, trong mắt Đồ Tể là sự phức tạp, nhìn Diệp Lăng rời đi, trong lòng y không khỏi dâng lên một cơn tức giận, nhưng lại không dám làm bậy chút nào.

"Đồ Tể đại nhân, ta nghĩ nếu như ngươi biết ngọn nguồn của câu chuyện, cũng sẽ không xúc động giống như bây giờ."

Vân Tùng Tử lắc đầu, đi tới bên cạnh Đồ Tể. Vân Tùng Tử thân là một trong hai Đại Tông Sư. Mặc dù đối mặt với cường giả Thần Anh cảnh cũng vẫn ưỡn thẳng sống lưng nói chuyện.

Đồ Tể lắc đầu: "Không cần nói nữa, Vân Hòa huynh đã chết, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Ta sẽ chôn cất Vân Hòa huynh thật tốt, còn những chuyện khác không có quan hệ với ta."

Nói xong, Đồ Tể vung tay lên, trực tiếp thu thi thể Vân Hòa Đạo Nhân vào trong tay áo. Y biến thành một luồng ánh sáng, biến mất ở phía chân trời.

Vân Tùng Tử và Thanh Tùng Tử nhìn Đồ Tể rời đi, không khỏi thở dài một hơi, suy nghĩ phức tạp, cũng rời khỏi nơi này.

Không có bất kỳ người nào biết, ở nơi bình thường này, trong thời gian ngắn ngủi đã chôn xuống hai cường giả Thần Anh Cảnh đáng sợ.

Bên trong trang viên, Diệp Lăng lặng lẽ xuất hiện, Huyền Nữ và Tiểu Bạch đều về phòng ngủ, trường hợp này Huyền Nữ xuất hiện không thích hợp.

Buổi trưa tiệc rượu cũng không có nhiều người, dù sao chỉ có người nhà của các cô gái thôi, một bữa cơm cũng vui vẻ hòa thuận.

Đến khi cơm nước xong xuôi, tiễn người nhà của các cô gái về, toàn bộ trang viên lại khôi phục sự yên lặng vốn có.

Ngày hôm sau, Diệp Lăng quyết định, mang theo các cô gái và đám người Huyền Nữ đi ra ngoài dạo một chút, xem như là đi hưởng tuần trăng mật.

Nhưng có một chuyện, hoàn toàn cắt ngang quyết định của Diệp Lăng.

Bình Luận (0)
Comment