Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 467 - Chương 467: Xem Vô Gian Đạo Nhiều Rồi Chứ!

Chương 467: Xem Vô Gian Đạo nhiều rồi chứ!

Hành động này của vị lãnh đạo nhất thời làm cho khuôn mặt Giám đốc Vương trở nên cứng ngắc, vẻ phẫn nộ tràn đầy trên khuôn mặt.

"CMN ông dám hãm hại sau lưng tôi? Đây không phải của tôi, là ông đặt vào trong túi của tôi!"

Bị hãm hại, Giám đốc Vương nghiến răng nghiến lợi, vô cùng phẫn nộ. Lão ta thật không biết xấu hổ, ở trước mặt mọi người mà dám chơi dương mưu.

Mà vị lãnh đạo kia thì cười xán lạn: “Anh đoán thử xem, quan tòa sẽ tin tưởng tôi, hay là tin tưởng anh?"

Lúc này, Giám đốc Vương cũng nở nụ cười: "Ha hả, tôi phục rồi, thực sự không nghĩ đến các người lại có nhiều thủ đoạn như vậy. Nếu không phải tôi sớm chuẩn bị, ngày hôm nay thật đúng là bị ông gài bẫy."

Nói xong, Giám đốc Vương vỗ tay ba ba ba, từ một góc phòng không bị ai phát hiện có mấy người đi ra.

"Tôi thấy, ông không phải nên nghĩ biện pháp, ăn nói rõ ràng chuyện này sao?"

Giám đốc Vương đi tới bên cạnh mấy người, sau khi cười lại nói: "Tôi thấy ông không biết bọn họ là ai, tôi đây liền giới thiệu cho ông một chút, ông thấy như thế nào?"

"Tên này, tên mụ là Nhị Cẩu Tử, không có sở trường đặc biệt gì, yêu thích duy nhất chính là chụp ảnh, thần tượng chính là thầy giáo Trần, kỹ thuật quay chụp tuyệt đối là hạng nhất."

"Thiết bị trong tay thì không cần phải nói đến rồi, tuyệt đối chuyên nghiệp, ở trong bóng tối cũng có thể chụp vô cùng rõ ràng. Cho nên vừa rồi tất cả hành động và lời nói của ông, đều được quay lại cất ở trong này."

Nghe tới chỗ này, khuôn mặt của kẻ hãm hại Giám đốc Vương đã âm trầm, vừa muốn nói gì đó nhưng Giám đốc Vương lại khoát tay áo với ông ta.

"Vị này chính là luật sư Hoàng, tôi nghĩ nếu như ông không phải là người kiến thức hạn hẹp thì sẽ biết ông ấy, án kiện của mấy người nổi tiếng đều là tác phẩm của ông ấy."

"Vị này chính là luật sư Lý, tôi nghĩ ông đã từng nghe qua danh tiếng của vị luật sư Lý này. Nói như thế nào đây, cũng được coi là số một số hai ở thành phố Đông Hải."

"Vị này là... Haiz lãnh đạo của tôi ơi, ông chảy mồ hôi làm gì, yên tâm, vị này không phải là luật sư gì đó, vị này nhân viên làm việc trong đài truyền hình."

"Không phải sao, lúc này vẫn luôn quay chụp ở nơi này, là giống như khi đi làm dù đã hết giờ làm. Cho nên thật ngại quá, tôi nghĩ trình độ chụp ảnh quay video của vị này đủ để so sánh với Nhị Cẩu Tử."

"Ông cảm thấy trình độ của người nào cao hơn? Lãnh đạo ngài có muốn nhìn thử hay không?"

Lời này nói ra làm cho mặt vị lãnh đạo đứng đầu đội ngũ nhất thời đen lại, ông ta đi tới bên cạnh Giám đốc Vương thấp giọng nói: "Có phải anh không nên làm như vậy không?"

"Tôi không nên làm như vậy? CMN là tôi bị ép mà? Là ông làm hại tôi trước, còn học người ta vu cáo hãm hại, ông xem quá nhiều Vô Gian Đạo rồi không?"

"Thật không biết ông chủ của ông sao lại phái tên củi mục như ông tới đây, trong đầu toàn là keo dính, cũng có mặt mũi mà dẫn đầu đoàn người đi ra, với chỉ số thông minh này của ông, tôi đã thay ông nóng ruột rồi."

Giám đốc Vương nói chuyện không nể mặt, nói cho sắc mặt vị lãnh đạo dẫn đoàn người tái xanh, cắn răng nghiến lợi.

"Mập Mạp, tôi thấy anh không muốn hòa giải đúng không!" Nhất thời vị lãnh đạo dẫn đoàn người thấp giọng quát, thật ra trong đầu đã cảm thấy hỏng bét rồi.

CMN, một tên không giỏi giang gì, vậy mà lại là con cá chạch biết giở trò sau lưng. Còn đám người dưới phế vật kia nữa, trong góc phòng nhiều người như vậy, vậy mà lại không phát hiện ra.

Giám đốc Vương nhún vai: "Hoà giải? Lúc nào thì tôi nói muốn hòa giải với ông. Ah đúng rồi, đã quên nói với ông một chuyện, ngày hôm nay hình như Sở trưởng Ninh muốn tới kiểm tra nơi này của chúng ta, ông nói, các người có thể chạm mặt hay không?"

Sở trưởng Ninh, không phải là Ninh Quốc Cường sao, nghe đến đó, khuôn mặt của vị lãnh đạo kia nhất thời trắng bệch.

Đúng lúc này, đột nhiên một nhóm mười mấy người đi vào vũ trường Hoàng Triều, mà người dẫn đầu chính là Ninh Quốc Cường. Trên mặt của mấy người đều mang ý cười, ở bên cạnh Ninh Quốc Cường là người phụ trách thành phố Đông Hải.

Ngày hôm nay bọn họ tới vũ trường Hoàng Triều là để kiếm tra cuộc sống về đêm của thành phố Đông Hải, điều tra kiểm nghiệm các loại, phía sau còn mang theo máy quay, quay lại toàn bộ hành trình công việc ngày hôm nay.

"Hử? Chuyện gì xảy ra vậy Giám đốc Vương, nơi này xảy ra chuyện gì, ông là người phân cục nào?"

Nhất thời mặt Ninh Quốc Cường đen lại, đây rõ ràng là đang làm bẻ mặt ông, ông vẫn chưa đến kiểm tra, sao nơi này lại xuất hiện một đám người có mắt không tròng thích nhảy nhót vậy.

"Lý Suất? Sao cậu lại ở đây, ai cho cậu nhảy đến thành phố kiểm tra?

Ninh Quốc Cường nhận ra người này, là một đội trưởng của một phân cục trong Lâm thị nhưng sao lại chạy đến Đông Hải, ông không nghe nói có kiểm tra đột xuất gì.

"Lãnh đạo lãnh đạo, người này tuyệt đối là con sâu làm rầu nồi canh, tôi muốn tố cáo ông ta tội vu oan hãm hại!"

"Đúng đúng, vậy mà nói chúng ta hít thuốc phiện rồi buôn lậu thuốc phiện, vậy mà dưới con mắt mở to trừng trừng của mọi người lại đặt một gói đồ này nọ vào trong túi của Giám đốc Vương, người như thế phải bị trừng trị nghiêm khắc!"

Trong nháy mắt, đám người bị ngăn cản trong góc đều kích động rống lớn, giống như là bị oan ức thật lớn, không phát tiết thì không được.

Nghe được lời này, nhất thời mặt của Ninh Quốc Cường hoàn toàn âm trầm xuống, người phụ trách đi bên cạnh Ninh Quốc Cường cũng nhìn chòng chọc vào Lý Suất.

"Lời những người này nói đều là thật?"

Giọng nói của người phụ trách rất là trầm thấp, trên trán Lý Suất chảy đầy mồ hôi, khuôn mặt có chút tái nhợt. Một bên Giám đốc Vương nháy mắt một cái, sau lưng vài vị luật sư và Nhị Cẩu Tử đều vội vã đứng dậy, lấy video được quay lại cho Ninh Quốc Cường và người phụ trách nhìn một chút.

Sau khi xem xong, khuôn mặt Ninh Quốc Cường và người phụ trách đều hoàn toàn thay đổi, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt giống như có lửa nhìn Lý Suất, vô cùng phẫn nộ.

"Hỗn đản! Thực sự là hỗn đản, cậu thân là cảnh sát, lại làm ra chuyện như vậy. Lý Suất, cậu thực sự là làm mất hết mặt mũi của tất cả mọi người rồi!

"Cậu gây ra chuyện rồi! Gây ra chuyện lớn rồi, tôi cam đoan lúc này sẽ không ai cứu được cậu, còn có đám người đi theo cậu, còn không bỏ súng xuống cho tôi!"

Người phụ trách và Ninh Quốc Cường lần lượt quát lên, xảy ra loại chuyện này tuyệt đối là bôi đen mặt mũi của cảnh sát nhân dân.

Mà Lý Suất không biết lần bão táp này vẫn còn lâu mới kết thúc được, đúng lúc này, trên diễn đàn Mao Phác và Thiên Nhai có một đoạn video lặng yên xuất hiện gây ra sóng to gió lớn trên mạng.

Toàn bộ sự việc lên men làm cho người ta không kịp dự liệu, cộng thêm sự thúc đẩy của Internet và thủy quân. Vào lúc nửa đêm, video này cũng đã lên đầu đề của các trang Web lớn.

Sáng sớm hôm sau, sau khi mọi người vẫn còn ngái ngủ bò dậy mở điện thoại di động ra, cái đầu tiên nhìn thấy chính là video hot tới phát tím này.

Bởi chuyện này lên men quá nhanh, phạm vi truyền bá với tốc độ ánh sáng, đã không cách nào khống chế được, cũng không có biện pháp cắt gỡ đoạn video này xuống. Việc có thể làm cũng chỉ có thể điều tra đến cùng.

Việc còn chưa kết thúc, không chỉ nhằm vào vũ trường Hoàng Triều, sáng sớm ngày hôm sau, tiệm ngọc thạch của Vương Ngưng Mị bị đại đội phòng cháy chữa cháy niêm phong.

Nguyên nhân rất đơn giản, nói là không đủ an toàn phòng cháy chữa cháy, mà tiệm ngọc thạch cũng không chống đối mà cũng đóng cửa.

Chỉ là điều khiến cho tất cả mọi người không nghĩ đến chính là, vẻn vẹn một buổi sáng liên minh ngọc thạch của thành phố Đông Hải đã nộp thư kháng nghị cho chính phủ.

Thư kháng nghị rất đơn giản, các loại thiết bị trong tiệm ngọc thạch của Vương Ngưng Mị đều được lắp ráp dựa theo quy định. Mà bây giờ dưới sự mưu tính từ trước của một người nào đó lại đột nhiên niêm phong tiệm ngọc thạch đi, chuyện này tạo ảnh hưởng thật lớn đối với công nghiệp ngọc thạch của thành phố Đông Hải.

Bình Luận (0)
Comment