Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 466 - Chương 466: Giông Tố

Chương 466: Giông tố

Nhìn ánh trăng tròn ở bên ngoài cửa sổ, Diệp Lăng cười lạnh một tiếng.

Bên phía các cô gái có Ngạo Hồng Trần đi theo, huống hồ còn có thêm cả Huyền Nữ, cho dù gã có sử dụng biện pháp gì cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.

Trong nhà thì đã có Tiểu Bạch tọa trấn, có thể nói hậu phương của hắn vô cùng vững chắc.

“Diệp Lăng, thủ đoạn của tên Khương Tiểu Bạch kia không chỉ có vậy đâu, em nghĩ tiếp theo đây, chắc gã sẽ sử dụng quyền lực ở trong tay mình.”

Mạc Tư Thanh đứng bên cạnh ôm lấy cánh tay của Diệp Lăng, dáng người mềm mại khiến người ta muốn ôm vào trong ngực.

Diệp Lăng vươn một tay ra ôm Mạc Tư Thanh vào lòng, mỉm cười: “Không sao cả, cũng chỉ là đụng đến sản nghiệp của người phụ nữ của anh mà thôi, anh đã sớm chuẩn bị kỹ càng rồi.”

“Em thì sao? Em cũng là người phụ nữ của anh sao?” Mạc Tư Thanh ngẩn đầu nhìn Diệp Lăng.

Diệp Lăng nhìn gương mặt tinh xảo của Mạc Tư Thanh, không khỏi cảm thán: “Em đúng là một con yêu tinh a, ông trời đúng là không công bằng, đã cho em gia thế ưu việt như vậy rồi còn cho thêm sắc đẹp, quan trọng là em còn không phải là một bình hoa.”

Vừa nói xong, đôi môi đỏ mọng mê người của Mạc Tư Thanh liền nhẹ nhàng hôn lên môi Diệp Lăng.

Trái tim Diệp Lăng lập tức dâng trào, cười hắc hắc, ôm lấy thân thể mê người kia đi vào bên trong phòng ngủ.

Xuân về hoa nở, lại thêm một mùa xuân phong đến, hoa mai nở hai lần, những đóa hoa mai sáng rực cả đồi núi.

Đêm hôm ấy, trong vũ trường Hoàng Triều ở thành phố Đông Hải, một đám cú đêm đang nhảy múa náo nhiệt trên sàn nhảy, những thân thể uốn éo chập chờn khiến người ta cay mắt.

Đột nhiên có một đám người mặc đồng phục cảnh sát ập vào, trong tay cầm súng thật đạn thật, sắc mặt uy nghiêm.

“Đi, tắt nhạc đi cho tôi, bảo tất cả những người ở đây đứng vào trong góc phòng, sau đó đi lục soát, tìm xem có vật phẩm trái phép nào không!”

Người đứng đầu lạnh giọng nói, bọn họ không phải cảnh sát ở thành phố Đông Hải, bọn họ là được điều động từ Lâm thị chạy suốt đêm đến đây.

Phần phật phần phật, đám người rất thô bạo, trực tiếp đi đi lên tắt nhạc của DJ sau đó rống to, bảo tất cả mọi người đứng sang một bên.

Có rất nhiều người điên cuồng chạy lên lầu, một cước đá tung cửa ra, bắt đầu lục soát đồ vật ở bên trong, người cầm đầu thì đứng ở phía dưới quan sát, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo theo dõi những hành động ở bên trên.

Giám đốc của sàn nhảy họ Vương, vóc người hơi mập, nở nụ cười nịnh hót chạy tới, đưa ra một điếu thuốc lá: “Trưởng quan, không biết đã xảy ra chuyện gì? Là kiểm tra theo thường lệ hay là sao ạ?”

“Đứng qua một bên đi, đừng có đùa cợt với tôi.” Người cầm đầu lạnh giọng quát lên.

Giám đốc Vương ngẩn người, sau đó lập tức cười cười lui sang một bên, ông ta vừa lấy điện thoại ra định gọi đi thì đột nhiên có một người vọt tới, đoạt lấy điện thoại di động sau đó ném mạnh xuống đất.

Răng rắc, điện thoại di động trong nháy mắt vỡ nát, mảnh nhỏ văng khắp nơi, khuôn mặt giám đốc Vương lập tức trở nên âm trầm, đã bao lâu rồi, từ sau khi Diệp Lăng và Mộ Ngưng Hàm đến với nhau, vũ trường Hoàng Triều đã bao giờ phải chịu cục tức này?

“Trưởng quan, có phải các anh đã hơi quá đáng rồi không? Đây là điện thoại cá nhân của tôi, có phải anh đã có chút quá trớn rồi không?”

Giám đốc Vương cười nhạt, mẹ nó, đều đã bị người khác đè lên đầu mà khi dễ rồi, nếu như còn nhịn tiếp thì cũng quá hèn nhát rồi, nếu thế thì thà cút về nhà ôm con còn hơn.

Tên cầm đầu kia cười cười, ánh mắt lạnh nhạt: “Nếu như ông muốn kiện tôi thì cứ kiện đi, tôi nghi ngờ ông đang thông báo cho phần tử phạm tội rời khỏi đây, tôi có đầy đủ lý do để ngăn cản ông.”

“Chậc chậc, khẩu khí cũng thật lớn a, lớp da mà anh đang khoác trên người không phải để anh dùng để diễu võ dương oai, mà là để anh giúp đỡ người dân, có phải anh đã quá tự đại rồi không?”

“Đập vỡ điện thoại di động của tôi, lại phá hư đồ trang trí trong quán của tôi, nếu như hôm nay anh không chịu nói rõ ràng, vậy anh cũng đừng trách tôi.”

Vừa nói, giám đốc Vương vừa nhe răng cười, vỗ tay một cái, một nhân viên phục vụ lập tức mang một chiếc ghế đến, ông ta lập tức ngồi xuống, đối diện với tên cầm đầu.

“Còn nữa, hình như các anh vẫn chưa lấy ra giấy chứng nhận của các anh nhỉ, ngoại trừ giấy chứng nhận ra, hình như phải có thêm tài liệu nữa đúng không?” Giám đốc Vương đốt một điếu thuốc, hít sâu một hơi nói.

Tên cầm đầu cười nhạt: “Đã đến lúc ông phải khóc rồi đó, tôi cho ông biết, bọn tôi biết nơi này là hang ổ của Hồng Kinh Hội, hơn nữa cũng đã có rất nhiều nhân chứng chỉ ra, nghi ngờ chỗ này có nhân viên cung cấp và buôn bán ma túy.”

“Yên tâm đi, đợi sau khi tra ra đồ vật xong, tôi xem ông còn kiêu ngạo như vậy nữa không, ha hả.”

Giám đốc Vương cũng gật đầu: “Trưởng quan, tôi có đầy đủ lí do để kiện anh tội phỉ báng, huống hồ, các anh vẫn chỉ là đang hoài nghi, các anh không có quyền đến phá hư đồ đạc trong quán chúng tôi.”

“Nhìn đi, nhìn đi, vết chân trên cánh cửa kia, sợ rằng cánh cửa cũng đã bị hỏng rồi, nói cho tôi biết, là ai đã cho các anh cái quyền này, tôi không tin sẽ không có ai quản lí hành vi làm xằng làm bậy ức hiếp dân chúng này của các anh!”

Nói đến đây, giám đốc Vương rõ ràng có chút kích động, ông ta đứng lên, khuôn mặt kích hồng: “Các anh chị em, hôm nay toàn bộ chi phí tiêu xài của mọi người, Vương Bàn Tử tôi trả hết!”

“Hiện tại vị trưởng quan này đang hoài nghi mọi người hít và mua bán ma túy, mọi người chúng ta đều phải tự giác chấp nhận hết tất cả những yêu cầu của bọn họ, để chứng minh rằng chúng ta trong sạch, có được hay không?”

Lời này vừa nói ra, tâm tình của những vị khách bị cảnh sát dồn vào một góc kia lập tức kích động lên, mỗi người đều gào to đứng lên.

“Mẹ kiếp! Bây giờ ông đây mới phản ứng lại, mẹ nó ông đây đến vũ trường chơi mà cũng là phạm pháp à? Có cách đối xử như vậy sao? Mau tránh ra cho ông!”

“Nói ông đây hít ma túy? Ha ha! Tới tới tới, thưởng cho các người một chút nước tiểu để uống thử, mẹ nó đùa gì vậy chứ!”

“Tôi muốn kiện các người tội phỉ báng, tôi cho các người biết, người nhà tôi đều là luật sư, mẹ nó tôi mà không kiện các người đến mức quần đùi cũng không có mà mặc, thì tôi sẽ theo họ của các người!”

Sắc mặt tên cầm đầu lập tức tối sầm lại: “Câm miệng hết cho tôi, ai còn dám lớn tiếng ồn ào náo động, liền lấy tội danh ngăn cản người chấp hành mà dẫn đi, thật không có vương pháp mà!”

“Bàn Tử! Thật sự muốn chơi đến cùng như vậy à?” Tên cầm đầu nhìn về phía giám đốc Vương, lạnh lùng nói.

Giám đốc Vương nhún vai: “Ông đều chơi đến mức như vậy rồi, sao tôi dám không bồi ngài chứ? Tôi chỉ là một con tép riu, ai, hôm này còn phải tranh đấu với nhóm hải sản tươi sống là ông.”

Ngay vào lúc này, đột nhiên có một đám cảnh sát đi xuống, đi tới chỗ tên cầm đầu, lắc đầu.

“Đội trưởng, không phát hiện ra gì hết, trong phòng đều là những công nhân làm vệ sinh đang nghỉ ngơi, ngoài ra không tìm được gì khác cả!”

Lời này vừa nói ra, Vương Bàn Tử đứng lên, cười hắc hắc: “Sao nào? Nói đi chứ, phá hư nhiều thiết bị của tôi như vậy, anh chuẩn bị làm thế nào đây?”

Các anh em trong Hồng Kinh Hội đã sớm phân tán từ sáng sớm rồi, trong Hội bỏ tiền ra để họ đi du lịch, đám người này đều giống như sói, ngạo nghễ khinh người.

Còn về phần ma túy, vũ trường Hoàng Triều vốn dĩ không cho phép dùng, đây là quy củ do Mộ Ngưng Hàm đặt ra.

Tên cầm đầu hít sâu một hơi, sau đó đi tới cạnh giám đốc Vương: “Bàn Tử, không tồi, ông thế mà lại dám giở trò với tôi, nhưng mà tính khí của tôi lại không được tốt lắm, thích nổi giận.”

“Ngày hôm nay, tôi đã thật sự nổi giận rồi, cho nên tôi phải nghĩ cách để ép nó xuống, ông phối hợp một chút thì không tốt sao, sao cứ phải để tôi nổi đóa lên vậy.”

Vừa nói, tên cầm đầu vừa lấy từ trong túi ra một gói bột phấn màu trắng, nhét vào trong túi giám đốc Vương, sau đó lại vỗ vỗ.

“Hiện tại tôi hoài nghi trên người ông có giấu ma tuý, cho nên tôi muốn dẫn ông đi, vũ trường Hoàng Triều này tạm thời niêm phong lại, không biết ông có ý kiến gì không?”

Bình Luận (0)
Comment