Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 465 - Chương 465: Bị Súc Sinh Khi Dễ.

Chương 465: Bị súc sinh khi dễ.

Nhìn thấy Tiểu Bạch điên cuồng vọt tới, thuộc hạ của Hoàng Đế chính là mười đại Kim Cương đều ngẩn người, lập tức cười như điên.

Một súc sinh mà thôi, dù có hung dữ đi nữa, cũng có thể hung dữ hơn gấu ngựa sao?

"Đừng có đứng đờ ra nữa, đập chết súc sinh này đi, sau đó lại giết người. Nhanh lên, một lát nữa ta còn muốn thử mỹ nữ phương Đông đó, ha ha!"

Một người phương Tây có vóc dáng lực lưỡng như gấu đứng ra, thân thể bước ra, đấm ra một quyền, lực lượng rất lớn.

Biệt hiệu của gã là Hôi Hùng, một quyền của gã đã từng giết chết một con gấu ngựa trưởng thành, vô cùng đáng sợ. Ở trên chiến trường tuyệt đối là một đại lực sĩ.

Trong mắt của Tiểu Bạch dâng lên một tia trêu túc, chân trước nhẹ vỗ xuống, ngay cả một chút gió cũng không có.

Quyền trảo chạm vào nhau, Hôi Hùng nhất thời ngẩn người, đột nhiên thân thể ngừng lại, trực tiếp dừng trên mặt đất, đứng thẳng không nhúc nhích gì.

Mà thân ảnh của Tiểu Bạch vẫn như trước tiến về phía trước, tốc độ rất nhanh, lần lượt đụng vào từng ngừng trong mười đại Kim Cương.

Hưu, người bị Tiểu Bạch đụng vào trực tiếp bay lên, giống như diều đứt dây, không có một chút sức chống lại, phun một ngụm máu tươi ra.

Rầm, sau đó trực tiếp hung hăng nện xuống đất, đã không còn hơi thở, ngay cả một chút giãy dụa cũng không có. Nếu như có thể nhìn thấy được bên trong cơ thể gã, thì sẽ thấy được nội tạng của gã đã biến thành bọt nước rồi.

"Hôi Hùng! Ngươi ở đây làm gì vậy!"

Một người đàn ông rống to hơn, nhìn Hôi Hùng còn đứng tại chỗ, không khỏi phẫn nộ. Làm cái gì đó, ngươi tới du lịch hay là giết người?

Giọng nói vừa dứt, đột nhiên trên người Hôi Hùng xuất hiện từng tiếng nổ vang trầm thấp, sau đó, dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, thân thể Hôi Hùng lại xuất hiện vết máu đáng sợ.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn, máu tươi phóng ra, máu thịt nổ tung. Một thân thể lực lưỡng cứ như vậy trực tiếp nứt ra, chậm rãi ngã xuống đất, hoàn toàn chết rồi.

Ong ong, mọi người đều tê cả da đầu, con mắt cũng không động đậy nữa, lại có mấy người ngã trên mặt đất. Không thể nghi ngờ là tác phẩm của Tiểu Bạch.

"Súc sinh! Ngươi dám động đến người của Hoàng Đế ta, ta thấy ngươi thật sự muốn chết rồi!"

Rốt cuộc Hoàng Đế không ngồi yên được nữa, CMN, tổn thất một người trong mười đại Kim Cương đã đủ làm cho lòng y đau rồi, đừng nói là 50 triệu, dù là 100 triệu cũng không đủ.

Ùng ùng, Hoàng Đế đấm ra một quyền, hung hăng đánh lên đầu Tiểu Bạch nhưng Tiểu Bạch lại không để ý đến y, trực tiếp bay qua người y.

Xì, móng vuốt trực tiếp xuyên thủng lồng ngực của một người, máu tươi phun ra. Tên có biệt hiệu là Chuột kia, trợn to hai mắt, thân thể hơi lắc lư, sau đó trực tiếp tắt thở.

"A! Chuột! Con chó này, chết đi cho ta!"

Hoàng Đế rống to hơn, nắm đấm hung hăng đập lên lưng Tiểu Bạch, ầm một tiếng, vậy mà giống như đập vào tấm sắt, sắc mặt Hoàng Đế thay đổi lớn.

Đăng đăng đăng, Hoàng Đế liên tục lùi lại mấy bước, cánh tay đều run rẩy rồi. Một quyền này, vậy mà không thể đánh chết Tiểu Bạch, thậm chí cũng không ngăn cản được hành động của Tiểu Bạch.

Mà bên ngoài nắm tay của y thì máu thịt lẫn lộn, thậm chí đầu khớp xương cũng nát, nét hoảng sợ lần đầu xuất hiện trong mắt Hoàng Đế.

Tiểu Bạch vẫn còn tiếp tục giết chóc, Hoàng Đế mang tới mười đại Kim Cương, bây giờ giống như mười bộ con rối đều bị một trảo của Tiểu Bạch tiêu diệt hết.

"Không! Không thể nào! Rốt cuộc ngươi là cái thứ gì, không thể nào, đây tuyệt đối là chuyện không thể!"

Hoàng Đế không ngừng lui lại, không ngừng gào thét, nhìn Tiểu Bạch đi tới chỗ y sau khi đã giết hết mười đại Kim Cương. Hoàng Đế tung hoành chiến trường vô số, gần như là tồn tại vô địch, nhưng bây giờ, vậy mà lại giống như con gà con không chịu nổi một kích.

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh chậm rãi đi ra, là Lý Thiên Hạo. Hắn ta khẽ cười lạnh, nhìn Hoàng Đế trước mặt, khinh thường lắc đầu.

"Hoàng Đế, lâu rồi không gặp, mời được ngươi đúng là không dễ dàng, tiêu mất 50 triệu của ta, chẳng qua cũng đáng."

Giọng nói của Lý Thiên Hạo khàn khàn, đối diện là Hoàng Đế đang ngẩn người, đáng sợ nói: "Ngươi là ai, nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!"

Hoàng Đế cảm thấy có cỗ âm mưu nồng nặc nhào tới chỗ y, loại cảm giác này thật không tốt, làm cho y có loại cảm giác rợn cả tóc gáy.

"Ta là ai? Ha hả, một người chết như ngươi có tư cách hỏi ta sao? Trước đây, lúc ngươi giết cha ta, vì sao không cho ông ấy một cơ hội hỏi chuyện gì đang xảy ra!"

Lý Thiên Hạo dữ tợn, ánh mắt thật sự dọa người, bên trong mắt là ánh nến đang nhảy nhót, hắn ta cắn răng nghiến lợi nói, làm cho Hoàng Đế tin là thật. Không thể không nói, kỹ thuật diễn của tên Thần Côn này vẫn rất tốt.

"Ha hả, cả đời Hoàng Đế ta giết người vô số, ngươi nói ta giết ngươi cha ngươi? Có lẽ vậy, chẳng qua ta muốn hỏi, rốt cuộc cha ngươi là ai!"

Hoàng Đế cười thê thảm, trong mắt cũng đang giả vờ hỏi, rất hiển nhiên y đang kéo dài thời gian, sợ Tiểu Bạch tới giết y.

"Ta đây sẽ để ngươi chết mà hiểu rõ mọi chuyện, quân đoàn Tiêm Đao, ngươi suy nghĩ một chút đi!"

Lý Thiên Hạo cắn răng gầm nhẹ, giống như cha của hắn ta thực sự chết dưới tay của Hoàng Đế. Đứa nhỏ này, diễn quá giỏi rồi, diễn mà như thật.

Nhất thời Hoàng Đế ngẩn người, quân đoàn Tiêm Đao là quân đoàn lính đánh thuê nhị lưu bị một mình y tiêu diệt. Quả thật bên trong có một người Hoa Hạ, bị một chưởng của y đánh chết.

"May mà ta đã chuẩn bị đủ để báo thủ, lại liên hợp Khương Tiểu Bạch phí 50 triệu mới moi được ngươi ra, Hoàng Đế, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, Hoàng Đế ngươi phải đền mạng cho cha của ta!"

"Tiểu Bạch, giết hắn đi!"

Oanh, nhất thời Tiểu Bạch đứng dậy, lúc vừa muốn nhào tới đột nhiên một tay Hoàng Đế ném một cái, một tiếng nổ mạnh vang lên, ánh sáng chói mắt làm cho Lý Thiên Hạo phải che mắt lại.

Sau khi ánh sáng tản đi thì Hoàng Đế cũng đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại thi thể của mười đại Kim Cương, chứng minh cho việc giết chóc lúc nãy.

Lý Thiên Hạo nhìn Hoàng Đế rời đi, không thể nín được cười: "Sách sách, CMN, ngay cả Đạo gia ta cũng tin tưởng cha già nhà ta bị y giết đó."

"Tiểu Bạch, ngươi xem kỹ thuật diễn của bản Đạo Gia ta như thế nào, Đạo Gia ta nghĩ nếu ta không đi xem bói, thì tuyệt đối có thể vào giới giải trí làm một diễn viên, chắc chắn có thể cầm được giải Ảnh Đế."

Tiểu Bạch liếc mắt khinh thường nhìn Lý Thiên Hạo ngáp một cái, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra.

"Này này, một súc sinh như ngươi cũng dám coi thường ta, có tin Đạo Gia ta bày đại trận Tiên Thiên Bát Quái trấn áp ngươi không, lại dám khinh thường ta!"

"Oa nha nha, chú có thể nhịn nhưng CMN bà nội không thể nhịn được mà, bản Đạo Gia lại bị một con súc sinh coi thường, vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã!"

Đột nhiên, Tiểu Bạch xoay người, bên trong đôi mắt hiện lên ánh sáng lạnh, thân thể Lý Thiên Hạo chợt run lên.

"Ha hả, vậy, ta không có nói gì hết, ngươi hiểu mà, thực ra con người ta chính là thiếu đánh, ngươi đã quên sao? Mắt ta bị lé mà."

Tiểu Bạch khinh thường hừ lạnh một tiếng, xoay người đi tới: "Ông nội ngươi."

Một tiếng mắng này làm cho khóe miệng Lý Thiên Hạo run rẩy, CMN, ngươi chỉ là một con súc sinh mà bày đặt tỏ vẻ gì, em gái ngươi lại dám mắng ta!

Có công lý hay không, hắn ta lại bị một con súc sinh khi dễ.

Ở Đế Đô, sau khi Diệp Lăng nghe được Tiểu Bạch truyền âm về thì cười lạnh lùng, đại chiến cứ như vậy bắt đầu rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment