Trong khoảng thời gian tiếp theo dưới tình huống tất cả mọi người không phản ứng kịp, tập đoàn Hoa Mỹ lấy tư thế sét đánh tuyên bố ra một tin tức chấn động.
Tập đoàn Hoa Mỹ sẽ cắt giảm một phần ba nhà xưởng, tiết kiệm tài chính để đầu tư vào máy móc và khoa học kỹ thuật.
Dùng khoa học kỹ thuật có thể cải thiện máy móc thay thế công nhân, là xu thế phát triển không chê vào đâu được, cũng là vì chất lượng và số lượng.
Quyết định này của tập đoàn Hoa Mỹ không thể nghi ngờ là thả một quả bom vào trong xã hội. Anh muốn cắt giảm nhà xưởng, chuyện này đại biểu cho điều gì, chính là cắt giảm công nhân.
Anh cắt giảm công nhân, tiết kiệm tiền bạc, phủi mông chạy lấy người. Nhưng công nhân thì sao, phải biết rằng tập đoàn Hoa Mỹ đã cung cấp không biết bao nhiêu việc làm cho người dân?
Lần này, không biết có bao nhiêu công nhân trôi giạt khắp nơi, lại phải suy nghĩ giải quyết vấn đề việc làm?
Không chỉ như thế, ở những nhà xưởng của các huyện thành phố, mỗi một nhà lãnh đạo đều vô cùng khủng hoảng. Đùa gì thế, anh đi rồi, tài chính của chúng tôi phải làm sao.
Phải biết rằng hàng năm riêng phần nộp thuế của tập đoàn Hoa Mỹ cũng là thu nhập cực lớn của chính phủ, và một khoản chiến tích phong phú cho các lãnh đạo. Chúng ta vẫn luôn rất hòa hợp mà, anh phủi mông muốn ôm tiền chạy lấy người?
Làm như vậy không phải có chút quá đáng rồi sao. Lần này, tất cả mọi người đều nóng nảy, bao gồm cả công nhân và lãnh đạo của các thành phố, huyện.
Chỉ trong vòng một ngày, đã có không ít công nhân đến chính phủ kháng nghị, kháng nghị chuyện tập đoàn Hoa Mỹ giảm người giảm nhà xưởng, trực tiếp giao vấn đề này cho chính phủ.
Họa là do các người gây ra, bây giờ đã tạo thành ảnh hưởng to lớn đến chúng tôi, như vậy các người phải giải quyết cho chúng tôi.
Cái gì? Bạn bảo chúng tôi đi tìm tập đoàn Hoa Mỹ, cởi chuông cần người buộc chuông?
Mẹ nó chứ, người nào gây chuyện thì người đó đi xử lí, đều là công nhân viên lâu năm ở đơn vị, ai mà không biết trong này có mờ ám.
Lần này, quyết định này của Khương Tiểu Bạch coi như là chọc vào tổ ong vò vẽ rồi. Trong vài ngày, tập đoàn Hoa Mỹ vẫn chiếm vị trí thứ nhất trên bảng tìm kiếm.
Sau đó vài ngày, từ khi chuyện có người mua thực phẩm không tốt cho đến này, cũng không thiếu dân mạng phát sóng trực tiếp quá trình mua hàng rồi kiểm tra thực phẩm, kết quả đều vô cùng an toàn.
Lần này trên Internet lại nổ tung lần nữa, đặc biệt dưới sự trợ giúp của một số người, càng làm cho chuyện này đốt đến miệng lưỡi đáng sợ của dân mạng.
"Sách sách, lâu chủ có bị mất mặt không? Không phải lúc trước bạn nói nếu đây không phải là lỗi của tập đoàn Hoa Mỹ thì bạn liền cắt sao?"
"Lầu trên, mù mới nghe tên này lải nhải như vậy, hắn dám cắt? Hắn dám cắt tôi liền dám ăn, đùa gì thế, chỉ là ghen tỵ với người ta mà thôi."
"Đúng vậy đúng vậy, bạn không biết sao, tập đoàn Hoa Mỹ người ta muốn cắt giảm nhà xưởng, lần này sẽ có bao nhiêu người thất nghiệp? Cha của tôi cũng là công nhân của tập đoàn Hoa Mỹ, bạn cho là cha của tôi có thể tìm được công ty có phúc lợi tốt hơn tập đoàn Hoa Mỹ?"
"Tập đoàn Hoa Mỹ đã lội ngược dòng chuyện này, một đám thủy quân lần lượt phản chiến, làm cho người ta nhìn hoa cả mắt."
"Tập đoàn Hoa Mỹ đã báo cảnh sát, sẽ truy cứu chuyện này tới cùng, sẽ bảo vệ danh dự và tôn nghiêm của mình."
"Tin tức nội bộ, chính phủ đã hiệp đàm với tập đoàn Hoa Mỹ tranh thủ đè phong ba bão táp này xuống mức thấp nhất, mở nhà xưởng trở lại, sau đó tuyển lại người."
"Nếu cắt giảm nhiều người như vậy,mọi người tìm việc làm còn khó hơn tìm đối tượng nữa, trời ơi tôi không dám tưởng tượng."
Lần này, tất cả áp lực toàn bộ đều đổ dồn vào Cục Vệ Sinh đã niêm phong nhà xưởng của tập đoàn Hoa Mỹ lúc trước. Cả ngày điện thoại không ngừng vang lên.
Từng nhóm phóng viên vác camera ra vào Cục Vệ Sinh, gần như làm cho Cục Vệ Sinh sứt đầu mẻ trán. Mấu chốt là không thể đắc tội với người khác, lại càng không thể đắc tội với tập đoàn Hoa Mỹ.
Phòng làm việc của Cục trưởng, Cục trưởng nghiêm mặt nhìn người đàn ông trung niên đã dừng công việc công nhân và niêm phong công xưởng: "Anh bị lừa đá hả? Ai cho anh đi niêm phong nhà xưởng của tập đoàn Hoa Mỹ!"
"Ai cho anh lá gan này! Anh có biết mình gây ra họa lớn không, tôi chỉ đi học tập vài ngày, anh lại cái gì cũng dám làm, anh điên rồi!"
Mặt Cục trưởng đen lại, nếu không phải vì cố kỵ hình tượng, thì ông đã xông tới nuốt sống người đàn ông này rồi. CMN mình đi học vài ngày, điện thoại di động bị giữ, cũng không lên mạng được.
Kết quả chỉ mới vài ngày, khi về tới cục thì đầu ông như muốn nổ vậy, đang nói chuyện vui đùa gì vậy. Tập đoàn Hoa Mỹ, đây chính là tổ ong vò vẽ, bình thường nó không đi chít người thì thôi, anh cmn đi tới chọc nó?
Người đàn ông trung niên đang đứng kia sắc mặt tái nhợt, vô cùng gian nan nói: "Là... Là Khương thiếu sai khiến."
Lời này vừa ra, Cục trưởng càng giận hơn nữa: "Dù là ông nội anh sai khiến cũng không được, mẹ nó chứ, anh không muốn cái mũ quan của anh, nhưng tôi còn muốn đó!"
Nói xong, Cục trưởng nghiến răng nghiến lợi đi ra ngoài. Cả người đàn ông trung niên ướt đẫm mồ hôi. Không ngờ, lúc này mình gây ra chuyện lớn rồi, sao có thể kết thúc chuyện này được đây.
Bên trong đại viện Khương gia, một chỗ trong tứ hợp viên, là nơi ở của một lão nhân đã từng có công lớn. Hiện nay vào ngày lễ tết hai vị thủ trưởng vẫn luôn đến nghe vị này giáo huấn, không dám tranh luận.
Bên trong môt gian phòng, Khương Tiểu Bạch ngồi trên ghế gỗ lim, đứng đối diện chính là một người đàn ông trung niên có mái tóc hơi bạc, chừng năm mươi tuổi, gương mặt tràn đầy phẫn nộ.
"Mày điên rồi! Ai cho mày đi động vào tập đoàn Hoa Mỹ, mày có biết chính mày chọc thủng bao nhiêu cái sọt không!"
"Tao cho mày biết Khương Tiểu Bạch, bây giờ mày ngày càng tệ thêm, xảy ra chuyện lớn như vậy, mày giải quyết được sao?"
"Tập đoàn Hoa Mỹ chính là một tập đoàn trọng điểm mang lại kinh tế cho quốc gia, sao mày lại dám làm càn như vậy. Đừng nói cho tao mày không biết chuyện gì xảy ra, người niêm phong phân xưởng của tập đoàn Hoa Mỹ đã nói hết rồi, là do mày sai sử!"
"Tao cho mày biết, mấy ngày nay mày thành thật ở nhà cho tao, dám bước ra cửa một bước, lão tử tao chặt đứt chân của mày, không tin mày thử xem!"
Nói xong, người đàn ông đạp cửa đi ra, ông ta là cha của Khương Tiểu Bạch. Cục trưởng Cục Vệ Sinh đã nói hết chuyện cho ông ta, cho nên ông ta rất giận dữ.
Khương Tiểu Bạch nhìn cha rời đi, nhìn lại ngón tay bị chặt mất của mình, cười dữ tợn. Ánh sáng hung ác tràn ngập trong đôi mắt, rất đáng sợ.
"Thật không ngờ, thật không ngờ, mày đều có thể ngăn cản được mỗi một chiêu của tao, coi như mày lợi hại, nhưng vẫn chưa kết thúc đâu!"
Khương Tiểu Bạch cắn răng, hung hăng cầm chén trà bên cạnh ném xuống đất. Nước trà vung tung tóe trên mặt đất, trong mắt của gã hiện lên ánh sáng đáng sợ.
Nhưng vào lúc này, tay sai bên cạnh gã tiến vào, trong tay bưng một chậu hoa lan đang nở rộ.
"Khương thiếu, đây là Tiểu Hoàng mua cho cậu, biết cậu yêu thích hoa lan, cho nên tôi cố ý chạy đến buổi đấu giá chuyện môn mua, mua hơn 10 triệu đó."
Nhất thời con mắt của Khương Tiểu Bạch tỏa sáng, vẻ mặt trở nên ôn hòa đi rất nhiều. Gã đứng lên, nhìn chậu hoa lan mềm mại kia, không khỏi cảm thán: "Hoa đẹp, thực sự là hoa đẹp!"
Mà lúc này, bên trong Hội Sở Tình Ti, Diệp Lăng nhìn bầu trời có chút âm u kia, cười lạnh một tiếng.
"Mày đã tấn công xong, tiếp theo đến lượt tao, không biết mày có thể chịu được không, Khương Đại thiếu!"
Trên bầu trời Đế Đô mây đen cuồn cuộn, dần dần che hết bầu trời, tràn đầy cảm giác áp lực, làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
Mưa gió sắp đến!