Trên mạng đều đang trắng trợn tuyên truyền chuyện của tập đoàn Hoa Mỹ, Diệp Lăng thì lại bảo Mạc Tinh gọi điện thoại cho Khương Tiểu Bạch, hẹn gã ra gặp mặt.
Bên trong đại viện của nhà họ Khương, Khương Tiểu Bạch đang nhìn chậu lan kiều diễm ướt át kia, vẻ mặt gã vô cùng nhu hòa, dường như gã đang nhìn thấy mối tình đầu đã chết rất nhiều năm trước của mình, lệ khí trên mặt cũng đều mất hết.
“Khương thiếu, Mạc Tinh gọi điện thoại đến, nói rằng buổi tối muốn mời cậu đến Hội Sở Tình Ti một chuyến.”
Một gã tay sai hơi khom người nói, Khương Tiểu Bạch gật đầu, không khỏi cười nhạt: “Mặc dù đã có rất nhiều hành động không có được hồi báo, nhưng tôi nghĩ câu nói chim sợ cành cong kia vẫn luôn tồn tại.”
“Lần này hắn gọi tôi đến chính là vì muốn chất vấn hoặc uy hiếp tôi, điều này đối với tôi mà nói cũng thật nhàm chán.”
“Mặc dù là như vậy, tôi vẫn phải làm sao cho sách lược vẹn toàn, hãy gọi điện thoại cho Giang ca, để anh ta viện trợ cho tôi bất cứ lúc nào.”
Ban đêm, Diệp Lăng ngồi bên trong hội sở náo nhiệt, đong đưa ly rượu đỏ trong tay, rượu giống như máu tươi, tản ra mùi thơm ngọt.
“Diệp Lăng, cậu đúng là độc nha, chỉ sợ rằng ngay cả khi đến chết tên tiểu tử kia cũng không nghĩ đến, ngay từ lúc gã bước ra khỏi cửa thì số mệnh bi thảm của gã cũng đã được xác định rồi.”
“Nhưng mà, thật sự phải chỉnh chết gã à?”
Mạc Tinh hít sâu một hơi hỏi, Diệp Lăng ở phía đối diện cười nhạt, nhìn Mạc Tinh lắc đầu: “Thật ra chết hay không chết đều được, nhưng nếu gã không chết, thì cậu nghĩ chúng ta sẽ được yên ổn sao?”
Lời này vừa nói ra, Mạc Tinh liền gật đầu, đúng vậy, tên Khương Tiểu Bạch kia chính là một con rắn độc, nếu không cẩn thận đề phòng, chỉ sợ một lúc nào đó gã sẽ đột nhiên cắn bọn họ một ngụm, hơn nữa một ngụm đó có lẽ sẽ khiến bọn họ mất mạng.
“Nếu đã như vậy, các anh em sẽ không ở đây ôm thái độ đàn bà nữa, kẻ muốn chỉnh chết mấy anh em ta, một tên cũng đừng mong có thể sống tốt, còn cả Giang Du nữa!”
Trong con ngươi của Mạc Tinh bắn ra hàn quang, Giang Du còn đáng sợ hơn cả Khương Tiểu Bạch, dù sao Khương Tiểu Bạch cũng chỉ là một thế lực trong thế tục mà thôi, bọn họ có thể phòng bị.
Nhưng Giang Du thì lại là truyền nhân của một môn phái cổ xưa ở trong Thần Long Giá, thực lực rất mạnh mẽ, lỡ như lão già thích bảo vệ con trong môn phái kia vì tên đó mà đánh đến đây, thế thì phiền toái rồi.
Thật ra nếu nói là nguy hiểm thì cũng không có gì là nguy hiểm cả, dù sao cũng có ba cường giả là Diệp Lăng, Ngạo Hồng Trần, Tiểu Bạch đang tọa trấn, nhưng nếu người ta không đấu chính diện với bọn họ thì sao?
Nếu như bên đó thật sự mặt dày mà dùng biện pháp đánh lén, thì bọn họ phải làm như thế nào, người nhà và các cô gái cũng không thể một mực không ra khỏi cửa?
Cho nên, Giang Du mới chính là người có tính uy hiếp nhất đối với bọn họ, đối với loại người như Giang Du, nhất định phải khiến tên đó một kích mất mạng!
Đúng lúc này, Diệp Lăng bỗng cười lạnh một tiếng sau đó đứng dậy: “Đi thôi, đối thủ của chúng ta đã tới, chúng ta nên đi chào hỏi bọn họ thôi, nếu không bọn họ lại nói chúng ta không có lễ phép.”
Hai người đứng dậy đi ra bên ngoài, mà Khương Tiểu Bạch cũng mang theo vài tên tay sai đi vào hội sở, Mạc Tư Thanh thì đi bên cạnh gã.
Hôm nay Mạc Tư Thanh vô cùng quyến rũ, khuôn mặt tinh xảo được trang điểm nhẹ càng tôn lên vẻ quyến rũ như hồ ly trong truyền thuyết, mỗi một hành động của cô đều khiến cho đàn ông rung động.
Trên người còn xịt một chút nước hoa, mùi vị thanh mát, không quá nồng nhưng lại rất thơm, câu dẫn trái tim của những người xung quanh.
Ngay cả Khương Tiểu Bạch cũng đều có chút rung động, tâm tình có chút kích động, tâm tư đang bình lặng bỗng nhiên bùng nổ, gã không ngừng liếc mắt nhìn Mạc Tư Thanh.
“Khương Đại thiếu, chậc chậc, cậu ra tay cũng thật mạnh bạo nha, bội phục bội phục.”
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng sau đó đi tới bên cạnh Khương Tiểu Bạch, hắn nở một nụ cười xán lạn, dường như giữa hai người không hề có ân oán gì.
Khương Tiểu Bạch gật đầu: “Nói đến đây thì tôi cũng rất bội phục Diệp thiếu đó, kín không kẽ hở, cách bố trí này thật khiến tôi kinh ngạc, hôm khác phải học cách bố trí này của Diệp thiếu mới được.”
“Khương thiếu nói đùa, những bố trí này của tôi thì xem là cái gì chứ, cũng chỉ là sử dụng một vài ưu thế mà thôi, ngược lại vẫn là Khương thiếu tâm tư kín đáo, nhưng mà cẩn thận mấy cũng sẽ có sơ sót, muốn lấy trứng chọi đá sao? Bội phục bội phục.”
Vừa nói, Diệp Lăng vừa tiến đến gần lỗ tai Khương Tiểu Bạch, nhẹ giọng nói: “Đánh chủ ý lên tập đoàn Hoa Mỹ? Chậc chậc, thật là một kẻ ngu ngốc, không biết lão gia tử nhà cậu đã đánh cho cậu một bạt tai hay chưa?”
Lời này vừa nói ra, Khương Tiểu Bạch lập tức cắn răng, phẫn nộ chỉ vào Diệp Lăng nói: “Mày! Tiểu tử, đừng khua môi múa mép nữa, mày yên tâm, sau này loại chuyện như vậy sẽ không còn nhiều nữa đâu.”
“Nhớ kỹ, nếu như đã đối đầu với nhau thì tao tuyệt đối sẽ không để yên cho mày đâu, những kẻ làm đối thủ của tao đều không có kết cục tốt!”
Nói xong, hai người liền đối chọi gay gắt, Mạc Tinh cũng xua tay: “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, cứ ngồi xuống bàn rượu trước rồi lại bàn tiếp, cuộc nói chuyện của hai người thật giống như màn mở đầu trong các tiểu thuyết võ hiệp vậy, giả vờ cái gì chứ.”
Dứt lời, đám tay sai sau lưng Khương Tiểu Bạch lập tức tỏ ra nóng nảy, ai, thế này là thế nào, một mình cậu chủ của bọn họ đấu với hai người kia?
Mạc Tinh thấy vậy liền nhe răng cười, đi tới sau lưng Khương Tiểu Bạch, trực tiếp đạp ngã một tên, tên tay sai bi thảm bị dẫm trên sàn nhà: “Chậc chậc, mày là cái thá gì mà dám trừng mắt với tao?”
“Hãy nhìn cho rõ hoàn cảnh đi, cho dù hôm nay tiểu gia tao phế mày, thì cậu chủ của mày cũng sẽ không đứng ra giúp mày đâu, nếu không tin thì mày cứ gật đầu đi, bây giờ tiểu gia tao sẽ lập tức dẫm nát trứng của mày!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật mình, đúng vậy, đã lâu như vậy rồi, bọn họ cũng đều đã quen với chuyện Diệp Lăng và Khương Tiểu Bạch đối chọi gay gắt với nhau, tuy nhiên bọn họ lại quên mất, Mạc Tinh cũng là một vị đại boss a.
Mạc Tinh đường đường là một trong Tứ Đại Công Tử, là một nhị thế tổ đáng sợ có thể sánh ngang với Khương Tiểu Bạch a, cậu ta tuyệt đối chính là một đại thiếu.
“Được rồi, nổi nóng với mấy kẻ thấp hèn làm gì chứ? Đi thôi, đi uống rượu trước, em Tư Thanh bồi anh uống vài chén có được không?”
Khương Tiểu Bạch vừa nói vừa nhìn sang Mạc Tư Thanh, gã càng nhìn càng rung động, đã lâu như vậy rồi, lần đầu tiên gã phát hiện ra, hóa ra Mạc Tư Thanh cũng rất quyến rũ, không làm ra động tác gì vẫn có thể hấp dẫn người khác.
Mạc Tư Thanh gật đầu, cánh tay giống như rắn trực tiếp quấn lên cánh tay Khương Tiểu Bạch, cô ta cười xán lạn: “Được nha, cũng lâu rồi em không uống rượu với anh rồi, hôm nay liền bồi anh uống cho đủ mới được.”
Tròng mắt Khương Tiểu Bạch lập tức phát ra ánh sáng xanh, gã vội vàng gật đầu: “Chậc chậc, em yên tâm đi, hôm nay Tiểu Bạch ca tuyệt đối sẽ bồi em uống đến nghiện!”
Diệp Lăng nhìn một màn trước mắt này, hắn lập tức nở một nụ cười vô cùng xán lạn, đôi mắt hắn híp lại, ánh mắt như sao, rực rỡ động lòng người.
Bên trong một gian phòng, đám người Diệp Lăng đang ngồi trên ghế sa lon bằng da thật, trên chiếc bàn ở trước mặt đặt vài bình rượu vang quý giá.
Mạc Tư Thanh đứng dậy, mở một chai rượu ra sau đó rót vô ly rồi đưa cho mọi người, cô bưng ly rượu lên lắc nhẹ: “Mấy vị ca ca, ân oán cá nhân của các anh vẫn đừng nên xảy ra trong hội sở của em.”
“Một cô gái yếu đuối như em buôn bán cũng không dễ dàng, các anh ở trong quán của em náo loạn như vậy, lại còn dọa sợ khách hàng của em, việc này không nhẹ đâu.”
“Ân oán của các anh đừng làm hỏng việc buôn bán của em, em vẫn còn phải dựa vào cái hội sở này mà sống đấy.”
Mạc Tư Thanh phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn mọi người, đầu óc của Khương Tiểu Bạch trở nên rối tung, gã vội vàng gật đầu: “Em yên tâm, ai dám gây sự ở trong quán của em, vậy kẻ đó chính là đang đối đầu với anh, anh tuyệt đối sẽ không buông tha hắn!”
Mạc Tinh nhếch miệng cười: “Chậc chậc, nói như cậu chính là tôi vậy, đây là chuyện của nhà họ Mạc tôi, em gái nhỏ, ai dám gây sự, anh trai liền giết chết hắn!”
Mạc Tư Thanh gật đầu, đứng lên, ánh mắt như sao, cười tươi như hoa: “Nếu đã như vậy thì em xin cảm ơn các anh, chúng ta cụng ly!”