Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 471 - Chương 471: Trò Hay Bắt Đầu

Chương 471: Trò hay bắt đầu

Ly rượu đỏ khẽ chạm vào nhau, phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe.

Mọi người đều uống một ngụm, bờ môi đỏ mọng của Mạc Tư Thanh giống như nhuộm máu. Sao lại có cảm giác giống với lời bài hát của Vương Phi đây?

"Được rồi, đã như vậy, mọi người cứ nói chuyện với nhau đi, em đi trước, nếu có chuyện gì thì gọi em một tiếng."

Mạc Tư Thanh đứng dậy, mỉm cười, xoay người rời đi. Lúc đi tới cửa thì đột nhiên xoay người lại, cười xán lạn: "Ồ đúng rồi, cho mọi người xem một món đồ chơi mới mẻ, là đèn có ánh sáng êm dịu mà hội sở mới lắp đặt, rất tình thú."

Vừa nói xong Mạc Tư Thanh trực tiếp nhấn vào một cái nút nào đó, nhất thời trong phòng xuất hiện ánh sáng nhẹ nhàng màu hồng nhạt rồi đến đỏ đậm, chậm rãi thay đổi.

Một hương thơm đặc biệt lặng lẽ tràn ra toàn bộ phòng, Diệp Lăng cười lắc đầu: "Cô nhóc kia, ba tên đàn ông, có cái tình thú gì chứ, thật là."

Khương Tiểu Bạch không để ý đến Diệp Lăng, mà là cầm lấy ly rượu đỏ, uống một ngụm sau đó để ly rượu xuống, nằm xuống nói: "Nói đi, lần này tìm tao có chuyện gì?"

"Tìm mày thì có thể có chuyện gì? Mày sẽ không nghĩ là bọn tao nhận lỗi chứ?" Mạc Tinh cười lạnh nói.

Khương Tiểu Bạch nhún vai: "Không đến mức nhận lỗi gì đó đâu, nhưng mà tao cho bọn mày hai cách để làm hòa, nếu thật muốn nhận lỗi thì tao vẫn còn để bụng chuyện trước kia."

"Cho nên vì để chứng mình thành ý của bọn mày, Diệp Lăng mày có phải cũng nên học tao, chặt một ngón tay không?"

Nói đến ngón tay, Khương Tiểu Bạch quơ bàn tay bốn ngón của mình ra, nở nụ cười đáng sợ, trong mắt lóe lên ánh sáng hung ác.

Chuyện này vẫn là cái gai trong lòng của Khương Tiểu Bạch không có cách nào rút ra được, cho nên nói, Diệp Lăng muốn hòa giải chính là chuyện không thể nào. Đây là đáp án của Khương Tiểu Bạch gã.

Diệp Lăng nhẹ nhàng cười, khoát tay áo nói: "Ai, nói những thứ này làm gì, tao đây muốn hỏi mày một chút. Đối với người Khương gia mày mà nói, nếu bao che một tội phạm giết người, có phải là không có vấn đề gì hay không?"

"Người mang tội giết người? Bao che? Ha hả, mày đây là đang nói người nào? Nói tao sao?" Khương Tiểu Bạch cười nhạt, không khỏi giễu cợt nói.

Diệp Lăng lắc đầu: "Mày đó, chết đến nơi rồi còn không biết. Khương Tiểu Bạch, lúc này thực sự tao muốn nhìn xem, ai có thể cứu mày."

"Ồ đúng, toàn bộ chuyện tiếp theo, đều do tao đã chuẩn bị tỉ mỉ, hy vọng có thể mang đến cho mày một loại cảm giác vui vẻ khác biệt từ trước đến giờ."

Nói xong, Diệp Lăng cười ha ha đứng dậy, lúc nhìn về phía Khương Tiểu Bạch, trong mắt đã tràn đầy sự coi thường và hờ hững. Ánh mắt kia, càng giống như là nhìn người chết vậy.

Diệp Lăng và Mạc Tinh nghênh ngang xoay người rời đi, lập tức Khương Tiểu Bạch nghiến răng nghiến lợi, tức giận không gì sánh được, cảm giác có một ngọn lửa đang vọt lên đầu.

Ngoại trừ phẫn nộ vẫn là phẫn nộ, Khương Tiểu Bạch cảm giác được toàn thân mình đều bị ngọn lửa bao vây, hiện tại gã cần phát tiết. Gã cũng không phát hiện, mặt của gã đang dần trở nên đỏ lên.

Mà ngay lúc này, đột nhiên Mạc Tư Thanh đi vào, ngày hôm nay cách ăn mặc của cô tuyệt đối có thể làm cho trái tim bất kỳ người đàn ông nào đập thình thịch, đây chính là do mị lực đặc biệt của cô.

"Anh Tiểu Bạch, hai người bọn họ đi rồi, bây giờ anh làm gì, tiếp tục ngồi ở đây uống rượu với em, hay là?"

Mạc Tư Thanh vừa nói chuyện vừa nở nụ cười, đôi môi đỏ mọng bắn ra một tia sáng mê hoặc người ta. Bỗng nhiên Khương Tiểu Bạch cảm giác ý thức của gã đã bị mất phương hướng.

Rống, một tiếng gào trầm thấp vang lên, Mạc Tư Thanh mở to mắt, kinh hô một tiếng, thân ảnh của Khương Tiểu Bạch đã nhào tới.

Mười giây sau, Mạc Tư Thanh mang vẻ xem thường đi ra, Diệp Lăng mỉm cười, trực tiếp ôm Mạc Tư Thanh, hôn một cái.

"Sách sách, em chờ xem kịch vui đi, cũng không biết khi tên này tỉnh lại, đối mặt với nhiều chuyện liên tiếp xuất hiện, có phải sẽ trực tiếp sụp đổ rồi tự tử không?"

Diệp Lăng cười ha ha, mà lúc này đây, Mạc Tư Thanh búng tay, một người đàn ông tử dẫn theo bốn người phụ nữ có cân nặng hơn 200 cân đi đến.

"Đi, đi vào trong phòng đi, nhớ kỹ, phải ôn nhu một chút, đừng làm người ta đau."

Mạc Tinh cười hì hì, sau lưng vài người phụ nữ hưng phấn gật đầu, đi thẳng vào. Diệp Lăng nhìn những người phụ nữ phong trần đong đưa thân thể đi vào phòng kia, nhất thời không dám tưởng tượng hình ảnh tiếp theo.

Hình ảnh này quá đẹp quá bạo lực rồi, bạn nói sau khi Khương Tiểu Bạch tỉnh lại có thể nổi điên mất khống chế hay không?

Phanh, cửa phòng trực tiếp đóng lại, Diệp Lăng cười nhạt: "Được rồi, sau đó thì hai chúng ta có thể xem trò hay rồi, chẳng qua một lát nữa Mạc Tư Thanh em phải chịu ủy khuất một chút rồi."

"Yên tâm đi, cũng không mất miếng thịt nào, lại cũng không cho gã động vào, không sao cả, chỉ là hi sinh nhan sắc mà thôi."

Mạc Tư Thanh cũng có cái nhìn rất thoáng, hai người và Mạc Tinh đi tới một gian phòng khác, mà Khương Tiểu Bạch trong phòng, sau khi xoa cái đầu đau đớn vừa mới tỉnh lại, thì gã đã triệt để mất đi ý thức.

Một giây khi bốn bóng người xuất hiện trong mắt gã, gã điên cuồng nhào lên, trực tiếp đẩy ngã bốn người phụ nữ đã chuẩn bị sẵn sàng xuống đất.

Cả phòng xuân sắc không có cách nào ngăn được. Nếu lúc này Khương Tiểu Bạch còn có ý thức, tỉnh táo lại, sợ rằng dù tự sát chết cũng phải bảo toàn trong sạch của mình.

Bên trong một gian phòng khác, Mạc Tinh xoa cằm nói: "Sách sách, khoan hãy nói, có đôi khi đồ nước ngoài gì đó đúng là có thể dùng."

"Thêm vào một chút trong rượu, hơn nữa còn có ngọn đèn trợ giúp, cỗ hương thơm kia sẽ chạy vào trong máu của gã, đặc biệt càng tức giận phẫn nộ thì hương thơm kia sẽ càng lan nhanh hơn, sức mạnh của thuốc này đúng là quá đỉnh."

"Quan trọng nhất chính là Tư Thanh vào rất đúng lúc, sách sách, người này chết cũng không oan uổng. Dám ra tay với em gái của tôi, dù là cha của gã cũng không bảo vệ được gã!"

Mạc Tinh cười dữ tợn, dám cứng rắn xuống tay với phụ nữ Mạc gia, toàn bộ Hoa Hạ này chắc cũng không có ai, coi như là Khương gia cũng không được, đây là quy tắc tối thiểu.

"Được, lúc này đây sẽ làm cho gã sụp đổ hoàn toàn, không ngóc đầu lên được, sau đó sẽ chậm rãi thu thập tên Giang Du kia!"

Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, đôi mắt có chút thâm thúy, tự mình tìm đường chết, chẳng trách người khác được. Ông trời muốn bạn chết còn có thể tìm ra một con đường sống, nhưng tự tạo nghiệt thì không thể sống.

Nửa giờ sau, trong phòng Khương Tiểu Bạch nằm với bốn thân thể trắng nõa, gã giùng giằng bò dậy, hai chân như nhũn ra, nhưng đầu vẫn còn có chút mơ hồ.

Đúng lúc này, đột nhiên cửa mở ra, Mạc Tư Thanh đi đến, gương mặt tràn đầy mỉm cười. Nhưng lập tức trong mắt lại sinh ra sự hoảng sơ, chỉ vào Khương Tiểu Bạch sợ hãi nói: "Anh Tiểu Bạch, anh... !"

Rống, Khương Tiểu Bạch lại gầm nhẹ một tiếng trực tiếp đẩy Mạc Tư Thanh ngã nhào xuống đấy, vừa muốn làm động tác gì đó, thì Diệp Lăng trực tiếp xông vào, nắm tóc của gã xách ra khỏi người Mạc Tư Thanh.

"Dám đụng vào người phụ nữ của tao, thực sự là muốn chết!"

Diệp Lăng đá một đá, Khương Tiểu Bạch bay thẳng lên, hung hăng rơi xuống mặt đất, đau đớn kêu lên. Diệp Lăng lạnh lùng nhìn gã, khoát tay áo, bốn người phụ nữ kia vội vã mặc quần áo vào đi ra.

Mạc Tư Thanh cũng đi ra ngoài, Mạc Tinh đi tới bên cạnh Khương Tiểu Bạch, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ, một cước giẫm lên mặt của gã: "Mày là tên khốn kiếp, dám đụng đến em gái của tao, tao thấy mày đúng là chán sống rồi!"

Lúc này rốt cuộc Khương Tiểu Bạch cũng tỉnh táo lại, trong đầu từng đoạn trí nhớ giống như những mảnh ghép nhỏ chồng lại vào nhau, thẳng đến cuối cùng khi gã bổ nhào vào Mạc Tư Thanh thì gã đã hoàn toàn tỉnh lại.

Không tốt, rơi vào bẫy rồi, CMN tên hỗn đản Diệp Lăng cũng dám bỏ thuốc mình: "Bọn mày muốn chỉnh tao? Ha hả, cái thủ đoạn bẩn thiểu này không có tác dụng gì đâu!"

Bình Luận (0)
Comment