Đúng vậy, đây cũng chỉ là một cái bẫy bình thường mà thôi, cho dù là một số người có chút quyền thế thì cũng sẽ không sợ hãi loại bẫy rập này.
Chứ đừng nói là Khương Tiểu Bạch, gã mới không sợ loại thủ đoạn này đâu.
“Ha hả! Thật nực cười, đường đường là Diệp Lăng và Mạc Tinh thế mà lại dùng loại thủ đoạn này để đối phó tao? Thật là khiến người ta cười đến rụng răng, bọn mày không còn chiêu thức nào khác sao?”
Khương Tiểu Bạch cắn răng mắng nhiếc, hiện tại đầu gã vẫn còn có chút đau, điều này khiến khuôn mặt gã không khỏi có chút dữ tợn dọa người.
Diệp Lăng cũng nở nụ cười, không khỏi lắc đầu: “Mày nói rất đúng, nhưng tao nghĩ hẳn mày đã quên một chuyện, loại chuyện này không phân biệt người dùng là ai nha.”
“Nếu như là người bình thường thì đúng là không có việc gì, nhưng nếu đó là Mạc Tư Thanh thì sao?”
“Còn nữa, mày nói bọn tao giở trò với mày? Rất xin lỗi, bọn tao cự tuyệt thừa nhận, hơn nữa bọn tao còn muốn kiện mày tội vu hãm người khác, trước mặt việc mày cưỡng bức bốn nhân viên nữ của bọn tao là sự thật.”
“Hơn nữa còn có camera ở trong phòng làm chứng, là bốn người bọn họ dìu mày lên đây, kết quả lại bị mày đẩy ngã.”
Nói đến đây, Diệp Lăng hơi suy tư một chút: “Mày xem tao này, tao thế mà lại quên mất một chuyện, dù sao đi nữa thì mày cũng đã được thoải mái nửa tiếng, dù thế nào đi nữa thì mày cũng phải gặp những cô gái đã bị mày tổn thương chứ?”
Vừa nói, Diệp Lăng vừa vẫy tay, sau lưng hắn liền xuất hiện bốn người đàn ông vạm vỡ, a phi, gì mà đàn ông vạm vỡ chứ, người ta là hoàng hoa khuê nữ chân chính đó.
Bốn cô gái hơn một trăm cân đứng khóc sướt mướt ở sau lưng Diệp Lăng, trong lòng khó nén đau xót, chỉ vào Khương Tiểu Bạch nói không ra lời.
Khương Tiểu Bạch ngẩn người, con mắt trừng to, gã há to miệng nhưng lại chỉ thấy yết hầu nhúc nhích, không có âm thanh nào được phát ra.
Đúng nha, nên nói cái gì đây, mẹ nó, có phải Diệp Lăng mày đã hơi quá đáng rồi không, ít nhất cậu phải tìm vài cô xinh đẹp một chút chứ, chứ khẩu vị này...
“Diệp Lăng! Mẹ nó, mày đúng là sát nhân!”
Nước mắt Khương Tiểu Bạch đều sắp chảy xuống, mẹ nó sau này gã còn lăn lộn như thế nào, thật nhục nhã, mặt mũi đều vứt sạch đến nhà bà nội luôn rồi, không chỉ là ném đi mặt mũi của gã, mà mặt mũi của nhà họ Khương cũng mất sạch.
“Mày hưng phấn như vậy làm gì, mày đừng quên vẫn còn chuyện mày bắt nạt Tư Thanh đó.”
Lời này vừa nói ra, Khương Tiểu Bạch liền ngây người, gã nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, chết tiệt, lần này đúng là gây ra họa lớn rồi!
Mạc Tư Thanh chính là đại diện cho nhà họ Mạc đó, mà gã lại dám động vào Mạc Tư Thanh, đó cũng chính là đang tuyên chiến với nhà họ Mạc.
Cho dù là lão gia tử nhà gã cũng không dám dễ dàng khiêu chiến với nhà họ Mạc, huống chi là gã, lúc này gã quả thật đã gây ra họa lớn rồi.
Nhà họ Mạc sẽ không quan tâm đây có phải là một cái bẫy hay không, điều quan trọng nhất chính là ai sẽ dám nói đây chỉ là một cái bẫy?
Người ta chỉ là một cô gái còn chưa lấy chồng, người ta sẽ biết dùng cách này để chỉnh người sao?
Cho dù là toàn bộ Hoa Hạ này cũng có ai dám nói như vậy a, nhiều nhất cũng chỉ là bị người khác lợi dụng mà thôi, nhưng đường đường là nhà họ Mạc, bọn họ làm sao có thể chịu để yên như vậy?
Cho nên, lúc này Khương Tiểu Bạch cũng đã nhận thức được gã đã thua, một giây sau, một đám cảnh sát ồ ạt xông vào, quét mắt liếc nhìn mấy người bọn họ.
“Khương Tiểu Bạch, cậu có dính líu đến một vụ mưu sát, hiện tại cậu cần đi về với chúng tôi để phối hợp điều tra.”
Người nói chuyện mặc chế phục, vừa nhìn liền biết đây là một vị đội trưởng, sắc mặt anh ta nghiêm túc, mà Khương Tiểu Bạch vừa từ dưới đất bò dậy cũng triệt để choáng váng.
Có ý gì, gã có dính líu đến một vụ mưu sát?
Khương Tiểu Bạch lập tức cười lên ha hả: “Diệp Lăng à Diệp Lăng, mẹ nó mày điên rồi sao, ông đây chuẩn bị mưu sát mày lúc nào hả? Mày có nhân chứng vật chứng sao?”
Lời này vừa nói ra, Diệp Lăng cũng triệt để ngẩn người, mẹ kiếp, não của anh ta có vấn đề à?
“Mày nói ai đó, mẹ nó ai muốn tố cáo mày tội mưu sát chứ, cảnh quan, tôi muốn báo cảnh sát việc gã cưỡng hiếp bốn nhân viên trong quán của tôi và ý đồ gây rối bất thành với quản lí Mạc.”
Lời này vừa nói ra, người dẫn đầu đoàn cảnh sát kia lập tức kinh ngạc, sau đó sắc mặt lập tức đại biến, mẹ kiếp, sao anh ta lại xui xẻo như vậy chứ.
Lúc đầu tiếp nhận án tử của Khương Tiểu Bạch đã rất khó giải quyết rồi, án tử của gã người bình thường ai dám làm chứ, nhưng lãnh đạo phía trên đã đẩy xuống cho anh ta, anh ta còn có thể làm thế nào được?
Tới thì cứ tới đi, chỉ cần đi ngang qua sân khấu chờ đợi người đến xử lí nhà họ Khương là được, nhưng làm ơn đi, sao nửa đường lại nhảy ra một con thiêu thân vậy chứ.
Tại sao lại xảy ra một việc có tính chất ác liệt như vậy nữa, điều quan trọng nhất, chính là trong đó còn liên lụy đến Mạc Tư Thanh, ông trời ơi, ông còn để người ta sống nữa hay không chứ?
Nhà họ Mạc, nhà họ Khương, đó chính là hai ngọn núi lớn của Thủ Đô đó, chỉ cần một cái hắt hơi của bọn họ thôi cũng đã đủ khiến anh ta vạn kiếp bất phục, hiện tại anh ta còn bị kẹp ở giữa hai ngọn núi lớn này, anh ta nên làm cái gì bây giờ a.
“Vị tiên sinh này, lời ngài nói là thật sao?” Người đội trưởng dẫn đầu xấu hổ nói, lời nói đều có chút lắp bắp.
Diệp Lăng ngẩn người, sau đó lập tức đen mặt lại: “Anh có ý gì, trình độ phá án của anh là gì vậy? Tôi cho anh biết, tôi muốn khiếu nại lên lãnh đạo của các anh!”
Lời này vừa nói ra, cả người đội trưởng kia liền run lên, anh ta vội vàng gật đầu: “Yên tâm yên tâm, tuyệt đối giải quyết việc chung.”
“Còng Khương Tiểu Bạch lại mang đi, nhanh!” Đội trưởng phất tay, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ, anh ta coi như xong đời rồi, đắc tội hai gia tộc lớn, sau này anh ta còn lăn lộn cái rắm a.
Ngày mai tự động từ chức về quê trông trọt thôi, ít nhất còn có được một ít tiền bồi thường trợ cấp từ chính phủ, dù sao vẫn hơn làm loại chuyện cưỡng ép này, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm tan xương nát thịt.
Khương Tiểu Bạch lập tức rống giận: “Hỗn đản! Ai dám bắt tôi! Tôi nói cho các người biết, đây là một cái bẫy, là một cái bẫy, ai dám động đến tôi! Tôi là người nhà họ Khương!”
“Đừng nói là các người, cho dù là bộ trưởng tới thì ông ta cũng không dám động vào tôi, nếu như các người dám đụng đến tôi, tôi liền giết chết các người!”
Khương Tiểu Bạch phẫn nộ đến mức thân thể lắc lư, có chút đứng không vững, lúc này bầu không khí lập tức nóng lên, Mạc Tinh và Diệp Lăng lập tức trở nên nóng nảy.
Ai cái tính khí nóng nảy của cậu ta, Mạc Tinh tức giận kéo tay áo lên, mẹ nó, nhà họ Khương gã lợi hãi cho nên gã có thể khi dễ nhà họ Mạc cậu ta, gã khi dễ em gái của cậu ta, gã còn dám lí luận.
“Tôi nói này người anh em, rốt cuộc các anh phá án bằng cách nào vậy? Các anh đã bật máy ghi âm khi phá án chưa, có phải các anh thật sự muốn tôi đi khiếu nại các anh hay không.”
Diệp Lăng cũng nóng nảy, trong mắt lóe lên tinh quang, trông có vẻ vô cùng mưu mô, lúc này hắn giống như một con cáo già, vô cùng linh hoạt.
Ngay khi đội trưởng đội cảnh sát đang lâm vào tình thế khó xử thì đột nhiên có một người đàn ông trung niên đi tới, uy thế rất mạnh, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
“Chào chú Khương.” Mạc Tư Thanh ủy khuất, khuôn mặt đầy nước mắt khiến người ta nhìn mà không nỡ.
Người tới chính là Khương Thiên, cha của Khương Tiểu Bạch, ông ta là một lãnh đạo cấp cao, lúc này nghe được tin con trai mình đã gây ra họa lớn, ông ta liền vội vã chạy tới đây.
“Mày là tên khốn kiếp, lão tử phế mày!”
Vừa nói, Khương Thiên vừa đánh một cái tát lên mặt Khương Tiểu Bạch, lực đạo rất lớn khiến gã ngã lăn xuống sàn nhà, miệng phun ra máu tươi.
Khương Thiên tức giận, tên nghiệt tử này, đã dặn nó không được đi ra ngoài nhưng nó vẫn không nghe, đã thế còn gây ra họa lớn đến như vậy.
“Cha đánh con? Cha lại có thể đánh con?”
Khương Tiểu Bạch ôm mặt ngẩn ra, dường như mất đi hết ý thức, tròng mắt đã hơi đỏ lên.
Khương Thiên nghiến răng nghiến lợi: “Ta đánh chết tên nghiệt tử nhà mày! Ai cho mày lá gan đó hả, dám động đến Tư Thanh, còn nữa, mấy chậu hoa lan ở Giang Nam bởi vì xảy ra giết người mà bị mất, sao lại xuất hiện ở trong phòng của mày hả!”
Lời này vừa nói ra đã khiến Khương Tiểu Bạch hoàn toàn ngây người, cảm giác đầu ong ong, vô cùng hỗn loạn.