Hoa lan, hoa lan, chậu hoa lan chó má gì kia sao có thể trở thành vật xuất hiện trong vụ án giết người ở Giang Nam được!
Lúc này, Khương Tiểu Bạch đã hiểu ra nhiều chuyện. Gã nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Lăng và Mạc Tinh: "CMN bọn mày dám hãm hại sau lưng tao!"
Diệp Lăng và Mạc Tinh ngẩn người, đều không hiểu chuyện gì, đặc biệt là Mạc Tinh: "Khương Tiểu Bạch, mày có ý gì, hoa lan chó má gì đó có quan hệ gì đến bọn tao?"
"Tao còn chưa tính sổ chuyện mày khi dễ em gái của tao, có phải mày cho rằng Mạc gia chúng tao rất dễ bắt nạt đúng không?"
"Chú Khương, đây là có chuyện gì, hoa lan gì đó có quan hệ gì với tôi, có phải Khương Tiểu Bạch đại biểu cho Khương gia không?"
Sắc mặt Mạc Tinh tái xanh, nghiêm mặt nói với Khương Thiên. Khương Thiên thì nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đã vô cùng tức giận. Tất nhiên ông ta biết trong chuyện này tuyệt đối có mờ ám, nhưng ngay cả một chứng cứ cũng không có, chỉ có thể chậm rãi điều tra thôi.
"Khương Tiểu Bạch! Mày câm miệng cho tao, tao cho mày biết, vụ án giết người này rất là kinh khủng, trở về nhà mày phải nói rõ cho tao!"
Gần như Khương Thiên tức giận quát lên, một tháng trước, ở Giang Nam có một người tên là Vương Tiêu, là một phú nhị đại, có cùng sở thích với Khương Tiểu Bạch, chính là yêu thích hoa lan.
Trong một lần triển lãm, Vương Tiêu tiêu phí hơn 10 triệu mua một chậu hoa lan vương, về đến nhà thì yêu thích không nỡ buông tay.
Nhưng ba ngày sau, Vương Tiêu này chết, người chết còn có vợ và một đứa trẻ chỉ có mấy tuổi. Một nhà ba người họ đều chết.
Chuyện này trực tiếp làm chấn động toàn bộ Hoa Hạ, cũng làm kinh động đến bên trên, một tổ chuyên án đã đến Giang Nam để đặc biệt điều tra chuyện này.
Mà trùng hợp chính là chậu hoa Vương Tiêu mua trước khi chết lại không nhìn thấy, mà mấy ngày trước, nó lại xuất hiện trong nhà Khương Tiểu Bạch.
Vì vậy tổ chuyên án dựa theo manh mối mà điều tra, kết quả vào hôm nay trực tiếp bắt được người bị hiềm nghi. Làm cho người ta kinh ngạc chính là, người bị hiểm nghi phạm tội chính là một phú nhị đại tiêu chuẩn.
Hơn nữa trong nhà còn rất giàu có, tuyệt đối có thể đứng đầu trong đám phụ nhị đại. Vì vậy tổ chuyên án rất không hiểu, bắt đầu hỏi động cơ gây án.
Kết quả lời khai của người này làm cho mọi người vô cùng khiếp sợ. Dựa theo lời khai của người này, người này do Khương Tiểu Bạch sai khiến, dẫn người tới Giang Nam, giết một nhà ba người Vương Tiêu, như vậy là có thể có được chậu hoa lan kia.
Nghe xong mọi người đều choáng váng. Khương Tiểu Bạch, đường đường là cháu ruột của vị lão nhân Khương gia kia, vậy mà làm ra loại chuyện này?
Quan trọng chính là chuyện này có ảnh hưởng quá rộng, thậm chí tốc độ lan truyền quá nhanh, không thể ngăn cản được, ảnh hưởng quá lớn, ai cũng không che dấu được, nên làm thế nào đây.
Chẳng qua một bộ phận bên trong lãnh đạo quyết định rất nhanh, phái người trực tiếp bắt Khương Tiểu Bạch về quy án. Chẳng qua cũng thuận tiện thông báo cho Khương Thiên một tiếng, chuyện sau đó thì phải xem Khương gia làm như thế nào.
Người làm chứng nói Khương Tiểu Bạch sai khiến, thực ra chính là một tên phú nhị đại muốn ôm đùi của Khương Tiểu Bạch nên mới đến Giang Nam mua chậu hoa lan này nhưng lại xảy ra bất đồng ý kiến với Vương Tiêu.
Dưới cơn nóng giận tên này liền giết Vương Tiêu, sau đó vì để che dấu chuyện này, tên này lại giết vợ và con của Vương Tiêu.
Chỉ là chuyện này đã sớm bị Cục Dị Năng biết được, lại dưới sự ngăn cản của Diệp Lăng sau khi tìm được kẻ gây ra thì uy hiếp dụ dỗ, để cho tên này làm chứng khai ra Khương Tiểu Bạch.
Mà người nhà của tên này, hiện tại đã cầm 100 triệu và toàn bộ tài sản rời khỏi Hoa Hạ, đi đến nước Mỹ, do Âu Dương Chấn Nam bảo vệ, không xảy ra sơ hở gì.
Bây giờ đến loại tình trạng này, sớm muộn gì người phạm tội kia cũng chết, vì an toàn của người nhà, gã cũng chỉ nói Khương Tiểu Bạch là người sai khiến, bằng không sống chết của người nhà ở nước Mỹ xa xôi kia sẽ khó mà bảo đảm được.
Thanh kiếm có hai lưỡi, Diệp Lăng vận dụng tốt, trong thời gian ngắn ngủi đã bố trí một cái bẫy tuyệt đối không có một con đường sống cho Khương Tiểu Bạch, thực sự là làm cho người ta kinh ngạc.
Bên trong Hội Sở Tình Ti, chú của Mạc Tinh là Mạc Tử Thư cũng chạy tới, là con trai thứ hai của Mạc lão, ông có địa vị cực cao, nắm quyền lớn của một phương.
"Anh Mạc, nghiệt tử gây ra họa lớn, tôi nhất định sẽ cho Mạc gia một lời rõ ràng, nhất định!"
Khương Thiên vội vàng nói, bây giờ Mạc gia giống như mặt trời ban trưa, vả lại còn hợp tác với Diệp gia, gần như trở thành thế gia đứng đầu, Khương gia vẫn còn kém hơn một chút.
Tuy Khương gia có quan hệ không tệ với Giang gia, nhưng gia tộc này đã có dấu hiệu mặt trời lặn sau núi. Ở mặt chính trị không có trợ giúp gì cho Khương gia cả.
Mạc Tử Thư nghiêm mặt gật đầu, dù là ai cũng không thể khi dễ được con gái bảo bối của mình được.
"Tư Thanh, nói cho cha biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cha làm chủ cho con!"
Mạc Tử Thư hít sâu một hơi, tuyệt đối phải hỏi rõ chuyện gì xảy ra, dù sao chuyện này liên lụy đến tranh đấu hai nhà, không được phép có một chút qua loa nào, phải cẩn thận.
Mạc Tư Thanh vô cùng ủy khuất nói: "Tiểu Bạch ca và Tinh ca xảy ra chút mâu thuẫn, cho nên Tinh ca và Diệp Lăng rời phòng trước."
"Con chờ một lát vẫn chưa thấy Tiểu Bạch ca đi ra, sợ anh ấy uốnxJWnMJakwoỨgSgEAwṸ say, cho nên để mấy người đỡ anh ấy đi ra, ai biết sau nửa giờ, vẫn chưa đi ra, con liền vào phòng xem thử, kết quả con liền nhìn thấy một màn như vậy, Tiểu Bạch ca trực tiếp đẩy con ngã nhào xuống đất, may mà Diệp Lăng và Tinh ca chạy tới."
Nói đến đây, trong mắt Mạc Tư Thanh xuất hiện nước mắt, rơi xuống khuôn mặt tinh xảo. Trong lòng Mạc Tử Thư đau nhức, dám làm như vậy với con gái bảo bối của ông, ông không để yên cho Khương gia đâu!
"Thối lắm! Mạc Tư Thanh! Cô là đồ đê tiện, cô liên hợp với hai người bọn họ lừa tôi, là các người bỏ thuốc tôi!"
Khương Tiểu Bạch rống giận mắng to, mặt Mạc Tử Thư hoàn toàn đen lại, Khương Thiên cũng ngẩn ra, ngay trước Mạc Tử Thư mà Khương Tiểu Bạch dám mắng to như vậy, đây tuyệt đối là gây sự mà.
Xôn xao, Khương Thiên sải bước đi ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi, giơ cánh tay lên, hung hăng đánh lên mặt Khương Tiểu Bạch.
Ba, tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Khương Tiểu Bạch trực tiếp té trên mặt đất, miệng phun máu tươi, khuôn mặt tràn đầy sự dữ tợn.
Mạc Tử Thư gắt gao khống chế sự phẫn nộ của mình xuống: "Đi! Rút máu của nó ra xét nghiệm, trong vòng mười phút, tôi muốn biết trong máu của nó có thành phần của thuốc hay không!"
Nếu là người dân bình thường, gần như những lời này đều không có tác dụng, nào có ai dám vênh váo như vậy.
Nhưng Mạc Tử Thư lại đại biểu cho Mạc gia to lớn kia, mười phút sau, kết quả đúng giờ được đưa tới tay Mạc Tử Thư. Mặt Mạc Tử Thư đen lại, chuyển cho Khương Thiên.
Đây là một bản báo cáo kiểm nghiệm do người có uy tín nhất trong đơn vị xét nghiệm ra. Nếu trong máu có thành phần của thuốc, trong hai mươi bốn giờ có thể chuẩn xác kiểm tra ra được, nhưng bây giờ trong máu của Khương Tiểu Bạch thì lại rất bình thường.
"Không! Không thể nào! Bọn mày lừa tao! Đây là một cái bẫy! Lão tử không làm loại chuyện này!"
Hiện tại Khương Tiểu Bạch gần như đã sụp đổ, từ nhỏ gã sống an nhàn sung sướng, tố chất tâm lý tốt hơn một chút so với người bình thường, nhưng giờ phút này đã hoàn toàn bị tê liệt.
Nhất thời Mạc Tử Thư lạnh lùng quát: "Ý của cậu là Mạc Tử Thư tôi đây cùng một giuộc với bọn họ, đưa cậu vào trong bẫy?"
Khương Thiên vừa nghe, nhất thời thấp giọng quát: "Khương Tiểu Bạch! mày câm miệng cho tao, câm miệng!"
Khương Thiên vừa nói vừa xông tới nữa, nâng bàn tay lên muốn hung hăng cho Khương Tiểu Bạch một bạt tai.
Nhưng lúc này đây, con mắt của Khương Tiểu Bạch đỏ bừng, tràn đầy tơ máu, gắt gao cầm lấy bàn tay đang đánh tới của Khương Thiên.
"Ông lại chuẩn bị đánh tôi sao?"
Giọng của Khương Tiểu Bạch có chút không giống với người. Giọng nói trầm thấp giống như dã thú, trong ánh mắt đã không còn ánh sáng tư duy bình thường nữa. Bây giờ trong mắt chỉ còn lại sự giãy dụa cuối cùng.