Thanh niên tên là Ngô Nghị, là anh trai ruột của Ngô Phàm, cùng mẹ sinh ra, cũng là gia đình giàu có tiếng ở trong thành Tứ Cửu.
Đặc biệt, tầm quan trọng của nhà họ Ngô dường như chỉ dưới tứ đại gia tộc như Mạc gia một bậc, nhưng một bậc này ở trong thành Tứ Cửu, sức uy hiếp của Ngô gia lại giảm đi rất nhiều.
Quan trọng hơn là, đệ tử Ngô gia rất phong phú, cậu ta và Ngô Nghị còn không được tính là nòng cốt của Ngô gia, ba người đàn ông đáng sợ trước mặt này cho dù có là đệ tử nòng cốt của Ngô gia cũng không dám liều chết.
Hai đại công tử Diệp Vô Đạo, Mạc Tinh, từng người đều hô mưa gọi gió ở thành Tứ Cửu nhiều năm, thực lực rất rõ ràng.
Mà Diệp Lăng lại càng đáng sợ, Diệp Lăng ngày hôm nay, tiếng tăm vang dội, khiến cho các thiếu gia và công tử cùng thời đều phải dè chừng.
Người biết bối cảnh của anh ta, không biết bối cảnh của anh ta, đều biết một chuyện, Diệp Lăng không thể dây vào.
Hôm nay Ngô Nghị đá nát ba cái bàn bọn họ, lại còn mở mồm nói lời ngông cuồng, khi ba người quay lưng lại, Ngô Nghị cảm thấy có chút không đứng nổi.
“Diệp thiếu gia, Mạc thiếu gia, hiểu lầm, đây là hiểu lầm, tôi thật sự không biết là ba vị.”
Khuôn mặt Ngô Nghị hoảng sợ xin lỗi, từ vị trí của anh ta có thể biết một chút ẩn khuất, cái chết của Khương Tiểu Bạch và việc Giang Du bỏ trốn khó tránh khỏi liên quan đến Diệp Lăng và Mạc Tinh.
Thậm chí có người còn tung tin đồn, cái chết của Khương Tiểu Bạch đều là kế hoạch của Diệp Lăng, khiến cho Khương gia bất lực hết cách.
Diệp Lăng cười lạnh: “Thế nào? Ngô thiếu gia đến đây để hỏi tội chúng tôi à?”
“Không dám không dám, cái tên khốn Ngô Phàm kia đắc tội ba vị, bị phạt là đúng, làm sai tất nhiên phải trả giá.”
Ngô Nghị vội vàng giải thích, Diệp Lăng chẳng thèm để ý cười cười, nếu như ba người bọn họ là người bình thường, e rằng Ngô Nghị đã sớm vả lật mặt rồi, lấy đâu ra chuyện nhiều lời với mình thế.
“Dám chĩa súng vào tôi rồi bảo muốn giết tôi, cậu ta vẫn còn sống, anh nên cảm thấy rất may mắn, cậu ta cũng nên cảm thấy rất may mắn.”
Diệp Lăng cười lạnh, vỗ vai Ngô Nghị, quay người đi ra khỏi quán hàng, Ngô Nghị vội vàng gật đầu, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
Mạc Tinh nhìn Ngô Nghị, chẳng nói gì với anh ta, quay người rời đi, ngược lại Diệp Vô Đạo đi đến bên cạnh Ngô Nghị, vỗ vai Ngô Nghị cười âm trầm: “Ồ đúng rồi, còn có ai nữa, cái tên kia có người nhà là tướng quân, nếu như muốn trả thù, bảo anh ta đến Diệp gia tìm tôi.”
“Chà chà, bây giờ con trai của tướng quân cũng có tư cách ở trong thành Tứ Cửu một tay che trời sao?”
Nói xong, Diệp Vô Đạo quay người rời đi, Ngô Nghị vội vã gật đầu, nào dám cãi lại, tướng quân cũng chia ra làm mấy loại, nếu như là thiếu tướng hoặc chuẩn tướng, thật sự không có tư cách tự cao tự đại trong thành Tứ Cửu.
Ngô Nghị nhìn ba người rời đi, không khỏi cười khổ lắc đầu, ở đế đô, dù thế nào thì anh ta cũng được tính là một đại thiếu gia công tử, rất nhiều cán bộ văn phòng thấy anh ta đều phải tươi cười chào hỏi.
Nhưng gặp phải mấy tên này, vẫn phải ngoan ngoãn cụp đuôi vào, thậm chí không dám cãi lại, đây chính là thực lực.
Ngô Nghị lắc đầu với ba người quay người rời đi vừa bước tới cửa quán, đột nhiên một chiếc xe Jeep chuyên dùng cho bộ đội điên cuồng lái tới, kịch một tiếng, trực tiếp đỗ lại trên đường.
Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục quân đội đi xuống, ông ta là chú của Tiểu Tôn, đoàn trưởng một chi đoàn, là một người có thủ đoạn thông thiên trong mắt người dân bình thường.
“Ngô Nghị cũng ở đây à, mấy tên khốn khiến Tiểu Tôn phải vào viện đâu? Hôm nay ông đây phải dạy dỗ lại bọn chúng, dám đánh người của Tôn gia chúng ta, thật không biết sống chết là gì!”
Người đàn ông cười lạnh, Ngô Nghị thở dài lắc đầu, đi tới bên cạnh người đàn ông: “Chú Tôn, bỏ đi, bớt giận nào.”
“Bỏ đi? Ngô Nghị, đây không phải tính cách của cháu, chú nghe nói Ngô Phàm bị người ta đánh đến mức gãy chân, cháu làm anh, sao có thể nói bỏ đi?”
“Ồ chú biết rồi, có phải nhóm người xấu dựa dựa vào quan hệ thuê người tới không? Không sao, Ngô Nghị cháu không cần ra tay, để Tôn Phú Quý chú xuống tay!”
“Cháu nói cho chú biết bọn chúng là ai, bây giờ chú đi tìm bọn chúng, đánh gãy chân chúng nó, trả thù cho thằng khốn nhà chú và Ngô Phàm, dám đối nghịch với chúng ta trong thành Tứ Cửu, đây là muốn chết!”
Ngô Nghị nghe xong, không khỏi lắc đầu: “Đã như vậy, để cháu nói cho chú biết bọn họ là ai.”
“Cháu không có ý định liều với bọn họ đến cùng, cháu cũng chẳng có tư cách đó, e rằng nếu cháu dám ra tay, ông cháu sẽ phế bỏ cháu mất.”
“Bọn họ ấy à, chú chắn chắn biết, Diệp Vô Đạo, Mạc Tinh, Diệp Lăng, ba người đó vừa rời đi, nếu bây giờ chú đuổi theo chắc chắn đuổi kịp, bọn họ đi về phía nào đó rồi.”
“Sau khi đuổi kịp, phiền chú chuyển lợi cho cháu, Ngô gia chúng cháu tuyệt đối sẽ không đối kháng với bọn họ, tuyệt đối!”
Nói xong Ngô Nghị lắc đầu, đưa theo ba người khác lên thẳng xe Audi, đạp chân ga, phóng nhanh như chớp biến mất trên con đường.
Trên trán Tôn Phú Quý chảy đầy mồ hôi, không khỏi nuốt nước bọt, trong mắt đầy sợ hãi.
Đáng chết, sao lại là ba tên đó, may mà bản thân mình đến muộn, nếu như đến sớm, lại không nhận ra ba tên đó, nhỡ đâu làm ai đó bị thương, ông ta sẽ xong đời.
“Bỏ đi bỏ đi, mau chóng quay về bảo với đại ca, con trai đáng chết của ông ta sớm muộn gì cũng gây ra họa lớn cho Tôn gia!”
“Cái thứ khốn nạn, đến ba người đó cũng dám gây sự, nếu như là con của tôi, tôi trực tiếp đánh nó gãy chân, rồi mau chóng đưa đến bộ đội, cho vào lò luyện vài năm.”
Nói lẩm bẩm, Tôn Phú Quý vội vàng lên xe, một nhóm mấy thiếu gia công tử thời đại mới, cứ như vậy mà thất bại ngay từ đầu.
Nhiều năm về sau, nhóm người Ngô Phàm đến tuổi trung niên, đã nhìn thấu rất nhiều chuyện, cười khổ cảm thán, ban đầu mấy người nhóm mình tuổi trẻ điên cuồng đắc tội người đó, bây giờ đã trở thành vị thần mà tất cả mọi người đều phải ngưỡng mộ, không dám có sự khinh nhờn.
Ngày hôm sau, Diệp Lăng gọi điện thoại cho mấy người Trầm Nguyệt Tâm, bây giờ mấy cô ấy đang trên đường tới gần núi Phổ Đà, chuẩn bị đi chơi bái bồ tát.
Diệp Lăng gật đầu, quyết định hôm nay đi, nói với Mạc Tư Thanh, Mạc Tư Thanh từ chối đi cùng Diệp Lăng, lựa chọn ở lại đế đô.
Mạc Tư Thanh đã không muốn rời khỏi đế đô, Diệp Lăng cũng chẳng nói gì nữa, buổi trưa sau khi đi chào hỏi Mạc Tử Thư và Mạc lão gia, Diệp Lăng rời khỏi đế đô, lại gọi điện thoại cho Vũ Nhu.
Đầu bên kia điện thoại, Vũ Nhu vô cùng kích động cảm ơn, lần này rất thuận lợi nhận lời, thậm chí cả thầy tổng cũng tự mình ra mặt, sau khi nghe Vũ Nhu chuẩn bị bản thử nghiệm, lại càng vui mừng đảm bảo sẽ phát triển mạnh cho cô.
Vũ Nhu kích động muốn mời Diệp Lăng đi ăn cơm để cảm ơn, tất nhiên là Diệp Lăng từ chối, khiến cho Vũ Nhu có chút lạc lõng.
Mạc Tinh và Diệp Vô Đạo vì vậy mà kinh thường Diệp Lăng, cậu ta dám nói không có ý gì với Vũ Nhu.
Đại thiếu gia Diệp Lăng quan tâm đến người khác như vậy từ lúc nào?
Chiều hôm đó ba người xuất phát về phía núi Phổ Đà, chỉ trong một buổi tối, ba người dám đến thánh địa phật giáo, nơi hành hương thờ phụng Nam Hải quan âm.