Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 482 - Chương 482: Có Dùng Quy Tắc Ngầm Không?

Chương 482: Có dùng quy tắc ngầm không?

Quỳ xuống?

Đối với một thanh niên như Ngô Ca mà nói, đây quả là một điều vô cùng nhục nhã, hơn nữa gia thế của nhà gã bất phàm, mặc dù là ở Thủ Đô, trong thành phố Tứ Cửu này, dám động đến gã cũng chỉ có lác đác mấy người.

“Nhớ kỹ! Tao gọi là Ngô Phàm! Nếu như mày động vào tao, thì cả nhà mày đều phải chết!”

Ngô Ca cũng chính là Ngô Phàm nghiến răng nghiến lợi nói, gã đúng là một đại thiếu đỉnh cấp của thời đại mới, như thế nào gặp chuyện không may rồi chết được, đây tuyệt đối là chuyện mà gã không thể tha thứ được.

Diệp Lăng gật đầu, đột nhiên bóp cò súng, bùm một tiếng, viên đạn gào thét mà ra, trực tiếp xuyên qua đầu gối Ngô Phàm.

Ngô Phàm trợn to con mắt, vẫn không thể tin được Diệp Lăng vậy mà dám bắn người, rõ ràng gã đã nói tên của lão gia tử ra, sao hắn lại còn dám nổ súng!

Cho đến khi Ngô Phàm cảm giác được sự đau đớn của từ đầu gối truyền đến, lúc này gã mới phản ứng lại, liền thống khổ gào khóc, trực tiếp quỳ ở trên mặt đất, vô cùng chật vật.

Máu tươi chảy đầy đất, sau lưng cả đám nhị thế tổ hoàn toàn luống cuống, từng người đều rống to lên, đều nói gia thế của mình ra.

Người bình thường nghe được bối cảnh của những người này hơn phân nửa đều bị hù chết, nhưng Diệp Lăng nghe vào lại cảm thấy rất bình thường, mắt lạnh nhìn đám người này.

“Nếu người nào dám nói thêm câu nữa, tao liền bắn xuyên qua lồng ngực của tên đó, không tin bọn mày có thể thử xem, xem thử tao có dám hay không!”

Diệp Lăng hờ hững nói, nhất thời hiện trường hoàn toàn yên tĩnh lại, Diệp Lăng không khỏi cười nhạt: “Tao nói rồi, một tiếng, tao chờ bọn mày, muốn trả thù thì cứ tới.”

Nói xong, Diệp Lăng nhìn Vũ Nhu một chút mỉm cười nói: “Hát cũng mệt rồi đúng không? Đến đây ngồi xuống ăn chút đồ đi.”

Vũ Nhu gật đầu như máy móc rồi ngồi xuống, phía sau một đám Tiểu Mao và Ngô Phàm không dám lên tiếng chạy ra ngoài, trước khi đi thì quay người nhìn lại Diệp Lăng vẫn đang ngồi trên ghế như trước.

“Hắn xong! Hoàn toàn xong rồi, Ngô lão sẽ không tha cho hắn, cha của Tiểu Mao cũng tuyệt đối không tha cho hắn!”

“CMN, trước đưa Ngô Ca đi bệnh viện, sau đó gọi người đến, ngày hôm nay nhất định phải giết chết hắn!”

Một đám người đều dữ tợn quát lên, mà bên trong phòng bốn người Diệp Lăng vẫn tiếp tục trò chuyện, nửa canh giờ sau, Vũ Nhu dần dần phát hiện, hình như ba người này rất hiền hoà, rất dễ nói chuyện.

Nếu để cho cô biết, ba người này là đại thiếu đỉnh cấp của Hoa Hạ, sợ rằng người không biết nhiều về chuyện đời như cô, không biết sẽ có bao nhiêu kinh ngạc và khiếp sợ.

“Chỗ này có 200 đồng, cô cùng chúng tôi nói chuyện lâu như vậy, coi như là tiền nói chuyện đi.”

Vừa nói xong, Diệp Lăng từ trong túi móc ra 200 đồng đưa vào tay Vũ Nhu, Vũ Nhu vội vã cự tuyệt, chẳng qua Diệp Lăng vẫn mạnh mẽ kín đáo đưa cho cô.

“Cô đó, đừng cự tuyệt, mua chút đồ ngon bồi bổ cho mình, đúng rồi, tìm việc làm cho cô có được không?”

Diệp Lăng đột nhiên cười nói, Vũ Nhu ngẩn người, liền vội vàng hỏi là công việc gì. Làm một ca sĩ trôi nổi ở phương Bắc này, thu nhập mỗi ngày đều dựa vào may mắn, cô cũng muốn có một công việc cố định, sau đó khi rãnh rỗi sẽ tiếp tục hát, hoàn thành giấc mơ của cô.

“Mạc Tinh, tôi nhớ không phải anh có một đứa bạn xấu mở một công ty tên là Ngu Nhạc sao? Anh cảm thấy Vũ Nhu làm ca sĩ được không?”Diệp Lăng mỉm cười hỏi.

Mạc Tinh đen mặt lại nói: “Cậu mới là bạn xấu, đó là bạn của tôi, cô ấy có thể đó, tôi cảm giác nếu Vũ Nhu được đầu tư và phát triển, nhất định sẽ còn nổi tiếng hơn cả nữ minh tinh đang nổi hiện nay!”

“Vậy được, hãy gọi điện thoại cho gã, nói gã ngày mai Vũ Nhu sẽ đi tìm gã nộp đơn.”Diệp Lăng gõ tay xuống.

Mạc Tinh quyết đoán đi gọi điện thoại, nói cho gã biết Diệp Lăng đã giới thiệu cho gã một âm thanh tự nhiên, đối phương vội vã đồng ý, nói rằng gã nhất định sẽ bồi dưỡng cô ấy thật tốt.

"Vũ Nhu, cô hãy nhớ kĩ số điện thoại này, rồi ngày mai đi tìm gã này nộp đơn là xong, nhưng mà sau khi làm nghệ sĩ, có nổi tiếng hay không thì phải dựa vào bản thân cô rồi, ánh mắt của công chúng sáng như tuyết, không thể nào làm giả được."

Sau khi Diệp Lăng lấy được số điện thoại của người kia thì liền nói với cô ta, Vũ Nhu choáng váng, cô ta giống như vừa bị sét đánh vậy.

“Đây... đây không phải là sự thật đúng không?”Vũ Nhu vô cùng kích động, thậm chí cô ta còn không dám tin.

Diệp Lăng cười khẽ: “Được rồi, cô hãy mau về nhà chuẩn bị đi, ngày mai chuẩn bị đi nộp đơn, đừng để mất mặt."

“Cái này, không cần quy tắc ngầm sao?”Vũ Nhu dè dặt hỏi, nếu như phải dùng quy tắc ngầm thì cô ta tình nguyện tiếp tục làm ca sĩ lang thang còn hơn.

Diệp Vô Đạo cũng rất vui vẻ, hắn ta không nhịn được mà lắc đầu:”Cái con bé này, sao em lại nghĩ nhiều như vậy nhỉ, em nói đi, sao em lại hiểu biết nhiều như vậy chứ."

“Diệp Lăng đã đề cử em thì ai sẽ dám dùng quy tắc ngầm với em chứ? Tên đó không muốn sống nữa hay sao, được rồi được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, cứ hát cho thật tốt là được, sau này anh còn đợi em kí tên cho anh nữa nè."

Mạc Tinh cũng bị cô gái này chọc cười, cậu ta ha ha cười lớn, sắc mặt Vũ Nhu lập tức đỏ bừng, cô ta gật đầu đồng ý.

“Được rồi được rồi, mau đi về đi, nếu như còn để muộn nữa thì ngày mai sẽ không dậy nổi đó, nếu như ngày đầu tiên mà đến muộn thì sẽ không tốt đâu.”Diệp Lăng xua tay.

Vũ Nhu gật đầu, nhưng nghĩ đến chuyện của Ngô Phàm thì lại định mở miệng lần nữa, nhưng Diệp Lăng lại tiếp tục xua tay, Vũ Nhu chỉ có thể gật đầu, giữ lại nỗi sợ hãi cũng là một gánh nặng, thôi thì buông xuống cho xong.

Sau khi nhìn thấy Vũ Nhu quay đầu rời đi, Mạc Tinh lại nhìn Diệp Lăng một chút, đột nhiên cậu ta hỏi: “Tôi nói này, có phải cậu đã để ý người ta rồi không?"

“Để ý cái gì chứ, cậu nói bậy gì đó, tôi chỉ là muốn giúp cô ấy một chút thôi, chẳng lẽ cô ấy át không hay sao?"

Diệp Lăng hỏi lại, các người nói xem đám người này, cả ngày trong đầu đều nghĩ cái gì vậy chứ, mỗi người đều bẩn thỉu muốn chết, chẳng lẽ bọn họ không thể trong sáng một chút sao?"

“Chậc chậc, hát thì hay thật đó, đây là lời nói thật, nhưng hát hay và việc cậu giúp cô ấy thì có liên quan gì đến nhau? Tôi thấy cậu chính là thích cô ấy rồi, nếu không sao cậu lại nỗ lực đểesLwoDḸ người ta có được công việc như vậy chứ?"

Diệp Vô Đạo cũng nhào vô nói, Diệp Lăng bất đắc dĩ lắc đầu, hai tên này, trong miệng không có câu nào tốt đẹp cả.

“Ài, tôi nói Diệp Lăng này, dù sao tôi cũng là anh rể của cậu, cậu có thể tôn trọng tôi một chút được không? Em gái của tôi về nhà còn chưa tới một ngày, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì đây!"

Mạc Tinh lắc đầu, tôn trọng tôi một chút có được không, cậu là em rể, hiện tại hai chúng ta đã là chiến hữu đứng chung một chiến hào, tôi phải thay em gái giám thị cậu mới được!

“Được, lát nữa Vô Đạo và tôi đến Thiên Thượng Nhân Gian chơi một lát, để anh vợ của tôi về nhà sớm một chút, tránh để cậu ta nói thêm cái gì nữa."

Diệp Lăng cười ha ha, Mạc Tinh lập tức ngẩn người, cậu ta liên tục xua tay: “Mẹ kiếp, cậu nói cái gì đấy, chúng ta có còn là anh em không hả, con thuyền nhỏ tình bạn nói lật liền lật?"

Ngay vào lúc này, ở bên ngoài đột nhiên xuất hiện một chiếc Audi, chiếc xe rất bình thường, nhưng khi nhìn vào biển số xe thì cho dù là cảnh sát thì có đánh chết bọn họ cũng không dám cản xe lại để kiểm tra giấy phép lái xe.

Có bốn thanh niên trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, vẻ mặt mỗi người đều rất nghiêm trọng, khí thế bất phàm.

“Ai đã bắn em trai Ngô Phàm của tao một phát, mau cút ra đây cho tao! Tao thật sự muốn xem thử đó là cậu ấm của nhà nào, ngay cả người của nhà họ Ngô của tao mà cũng dám đánh!"

Một thanh niên trẻ tuổi có dáng dấp không tệ hét to, sắc mặt gã rất dữ tợn, đánh Ngô Phàm thì chẳng khác nào đang đánh vào mặt gã.

Cả quán đều rất sợ hãi chỉ trừ bàn của Diệp Lăng, bốn người kia trực tiếp đi thẳng tới, ầm một tiếng đá vào cái bàn, rượu và đồ ăn trên bàn rơi cả xuống đất.

Nhóm ba người người Diệp Lăng lập tức đứng dậy, sau khi người thanh niên nhìn thấy rõ bộ dạng của ba người, gã lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, đồng thời cảm nhận được một cỗ hàn ý từ lòng bàn chân truyền thẳng lên đỉnh đầu.

Bình Luận (0)
Comment