Quả thực cô gái này không dễ dàng, thuở nhỏ không có cha, là do ông nội bà nội nuôi lớn.
Một năm trước, sau khi ông nội bà nội qua đời, bỏ lại một mình cô, cho nên sau khi chôn cất ông nội bà nội, thì cô đi lên phương Bắc, trôi nổi ở chỗ này.
Mà có thể tưởng tượng được cuộc sống ở phương Bắc rất chật vật, cũng có mấy người nổi tiếng, trong đó Bảo Bảo, thiếu nữ Tây Đan,… chính là đại biểu trong đó.
Nhưng dù bị thua thiệt vất vả như thế, cũng không thể ngăn cản nhiều người đều hướng về cái nghề muốn nổi tiếng này.
Cô gái này cũng có một cái tên rất dễ nghe, Vũ Nhu, một dòng họ rất hiếm thấy.
Vũ Nhu nhẹ nhàng cười, nụ cười rất rực rỡ: "Tiên sinh muốn nghe bài gì?"
"Muốn nghe bài gì ?Vậy tới hát bài Con đường bình phàm đi."
Diệp Lăng nhìn hai người Diệp Vô Đạo và Mạc Tinh một chút, hai người cũng đều gật đầu. Bài hát này, càng nghe thì càng thấy hay.
Chỉ là một cô gái dịu dàng như vậy có thể hát ra được một phần từng trải và tang thương trong bài hát này sao?
Lóc cóc, Vũ Nhu nhẹ gãy đàn ghi-ta trong tay, giai điệu chậm rãi vang lên thành một khúc du dương.
Chần chờ trước con đường dài
Bạn đã muốn đi chưa
Dễ vỡ nhưng lại tràn đầy kiêu ngạo
Tôi cũng đã từng là một con người như thế
Lòng đầy nhiệt huyết xen lẫn lo lắng
Bạn muốn đi đâu vậy
Sự lặng lẽ giống như một câu đố
Bạn có đang thật lòng nghe câu chuyện này hay không?
Tôi đã từng vượt qua núi cao biển lớn
Cũng từng lướt qua biển người tấp nập
Tôi đã từng có được tất cả
Trong nháy mắt lại tan thành mây khói
Tôi đã từng mất mát, thất vọng, đánh mất tất cả phương hướng
Mãi cho đến khi chợt nhận ra bình dị mới là câu trả lời duy nhất
........
Tôi đã từng vượt qua núi cao biển lớn
Cũng từng lướt qua biển người tấp nập
Tôi đã từng có được tất cả
Trong nháy mắt lại tan thành mây khói
Tôi đã từng mất mác, thất vọng, đánh mất tất cả phương hướng
Mãi cho đến khi chợt nhận ra bình dị mới là câu trả lời duy nhất
Tôi đã từng phá hủy đi tất cả mọi thứ của mình
Thầm nghĩ vĩnh viễn rời xa nơi đây
Tôi đã từng chìm vào bóng tối vô tận
Muốn vùng vẫy nhưng không cách nào tự thoát ra được
Tôi đã từng giống như bạn, như họ, như hoa cỏ dại
Có tuyệt vọng, có khát vọng, cũng khóc cũng cười, rất là bình thường
Tôi đã từng vượt qua núi cao biển lớn
Cũng từng lướt qua biển người tấp nập
Tôi đã từng hỏi khắp thế giới này
Sau khi bài Con đường bình phàm này được hát xong, đám người Diệp Lăng vẫn còn chìm đắm vào trong giai điệu của bài hát, đến cuối cùng dây đàn rơi xuống ba người mới tỉnh lại.
Không thể tin được, thực sự không thể tin được, một cô gái lại có thể hát ra một loại ý cảnh không nói thành lời như thế, đó là hy vọng, là khát vọng, là ước mơ về tương lai, cũng là hối hận.
Người có thể hát tốt bài hát này, nếu không có từng trải, không có chuyện cũ, thì không có khả năng hát được.
Lập tức Diệp Lăng nở nụ cười, vỗ tay, Diệp Vô Đạo và Mạc Tinh cũng vỗ tay tán thưởng. Cô gái này hát rất tốt, giọng hát rất là êm tai, làm cho người ta chìm đắm vào bên trong đó.
"Đến, lại hát một bài, thật dễ nghe!" Diệp Vô Đạo nhất thời cười nói.
Vũ Nhu lập tức vui mừng gật đầu, một bài là 20 đồng, hát nhiều hơn một bài thì đại biểu cho cô có thể sống tốt hơn một chút, có thể mua rất nhiều đồ không dám mua.
Cùng lúc đó, ở phía sau một đám người Ngô Ca cũng đang ngồi, một tên trong đó gầy như bộ xương đứng lên nói: "Ngô Ca, cô gái này thật xinh đẹp!"
Ngô Ca kia vừa nghe như vậy, nhất thời ngẩn người, lập tức lau miệng nở nụ cười: "Ha hả, hát dễ nghe như vậy, còn xinh đẹp như thế, đây không phải là cho bản thiếu cơ hội sao!"
Vừa nói chuyện, Ngô Ca đi tới trước bàn của Diệp Lăng mỉm cười, khinh miệt nhìn ba người Diệp Lăng, sau đó ném ra 100 đồng tiền.
"Ba người bọn mày cầm tiền rồi đi KTV hát đi, còn cô gái này thì tao mang đi, hát cho tao nghe."
Ngô Ca vừa nói chuyện vừa mỉm cười với Vũ Nhu: "Đi thôi người đẹp, hát cho bản thiếu nghe, nếu hát làm cho bản thiếu vui vẻ, thì em sẽ không thiếu tiền đâu, một bài 1000."
Lời này vừa ra, nhất thời mặt Vũ Nhu thay đổi: "Ngại quá vị tiên sinh này, còn xin ngài chờ một lát, mỗi bài tôi chỉ lấy 20, còn nhiều hơn nữa thì không lấy."
Ngô Ca cười ha hả lên: "20? Vậy hát đến khi nào mới có tiền đây, như vậy sao xứng đáng với giọng hát của em được, tới tới tới, em hát cho Ngô Ca nghe, hát xong rồi bản thiếu sẽ đẩy em lên thành Ca Hậu!"
Ngô Ca vừa nói chuyện vừa trực tiếp kéo tay Vũ Nhu, nhất thời Vũ Nhu kêu lên một tiếng, vội vã giãy dụa muốn thoát ra. Chỗ cổ tay xuất hiện một dấu hồng, đôi mắt của cô không khỏi đỏ lên.
Hai tròng mắt của Diệp Lăng híp lại, cười lạnh một tiếng nói: "Người anh em, có phải hơi quá rồi không?"
"Hơi quá? U, thế nào, mày đây là chuẩn bị xen vào việc này sao? Còn nữa, mày kêu ai là anh em vậy? Ở Đế Đô này chỉ có mấy người mới xứng xưng anh gọi em với tao, mày tính là cái thứ trứng chim gì?"
Ngô Ca nhe răng cười, phía sau mười mấy nhị thế tổ trực tiếp đứng dậy, mỗi người đều nhe răng nhìn ba người Diệp Lăng.
Mạc Tinh và Diệp Vô Đạo nhìn nhau, nhất thời vui vẻ, mấy tên ngu si này ở chỗ nào đến vậy, ngay cả ba người bọn họ cũng không nhận ra?
"Ha hả, mày gọi ai là anh em đó, mày cũng xứng làm anh em với Ngô Ca chúng tao?" Tên gầy như que củi kia đi đến, chỉ vào đầu Diệp Lăng kiêu ngạo nói.
Diệp Lăng ngẩng đầu liếc nhìn gã một cái, trực tiếp cầm lấy ấm trà đặt ở trên bàn hăng hăng đập vào đầu tên chỉ vào hắn, lực lượng rất lớn, ấm trà trực tiếp vỡ tan.
"A a! Nóng nóng! Đầu của tao, đầu của tao!"
Tên gầy như que củi tên là Tiểu Tôn, cũng là một nhị thế tổ, bị đập như thế thì kêu la ôm sòm.
Nhất thời mặt Ngô Ca đen lại: "Mày thật to gan, lại dám đánh Tiểu Tôn, mày có biết mày vừa mới chọc tới trời rồi không!"
Chọc tới trời?
Đối với Diệp Lăng, Diệp Vô Đạo và Mạc Tinh mà nói, chọc tới trời, chính là một chuyện rất lớn. Rất đáng tiếc, chỉ là một tên ăn chơi phá của mà thôi cũng không được liệt vào chuyện này.
"Tao nói cho bọn mày biết! Cha của Tiểu Tôn là một vị sĩ quan cao cấp! Bọn mày chạy không thoát đâu, đều xong hết rồi!"
"Đúng vậy, chọc tới trời, bảo đảm bọn mày chịu không nổi!"
Từng tên đều dữ tợn quát lên, Vũ Nhu vừa nghe, nhất thời kinh ngạc. Con của sĩ quan cao cấp, nhất thời cô hít một ngụm khí lạnh, vừa muốn nói gì đó, Diệp Lăng đã đứng lên cản cô lại.
"Chỉ là con trai của một sĩ quan cao cấp mà thôi, đánh gã thì lại thành chọc tới trời?”
"Cho bọn may một giờ, có thể tùy tiện gọi người hắc bạch đạo, tao ngồi ở chỗ này chờ bọn mày. Nếu ai dám quấy rầy bọn tao ăn cơm, thì trực tiếp phế."
Diệp Lăng vừa nói chuyện vừa vỗ bả vai của Vũ Nhu ý bảo cô tiếp tục hát, sau đó hắn lại ngồi xuống cạnh Diệp Vô Đạo, tiếp tục uống bia.
Ngô Ca thấy vậy, nhất thời nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy sát khí. Vậy mà từ trong túi lấy ra một khẩu sung.
"Tiểu tử! Mày đừng kiêu ngạo! Còn kiêu ngạo nữa lão tử bắn chết mày!"
Ngô Ca dữ tợn cười, chỉ là đáng tiếc, Diệp Lăng ngẩng đầu cũng không ngẩng đầu, vẫn ngồi uống bia như trước
"Ba giây, tao cho bọn mày một cơ hội!"
Diệp Lăng thản nhiên nói, mà một bên Vũ Nhu thì không dám thở mạnh, tay cũng run rẩy, khi nào cô gặp qua loại chuyện này đâu.
Ngô Ca ngẩn người, giống như nghe thấy một chuyện buồn cười nhất thế gian, nhất thời cười ha ha, nhưng đột nhiên, con mắt gã mở to, súng trong tay đã không con.
Khẩu súng đã xuất hiện trong tay Diệp Lăng, một cảm giác lạnh lẽo lan tràn toàn thân Ngô Ca.
"Mày... Mày đừng có lão bậy! Ông nội của tao là..."
Ngô Ca nói thẳng ra tên một vị lão nhân có danh tiếng vang dội. Cái tên này, đủ để kinh sợ vô số người đứng đầu.
Diệp Lăng gật đầu, thì ra là cháu trai của vị lão nhân này, đúng là có tư cách gọi mưa gọi gió ở Tứ Cửu trong thành phố này, chẳng qua lại không có tác dụng gì với hắn.
"Quỳ xuống nói xin lỗi, nếu không tao sẽ tự mình ra tay!"
Diệp Lăng chậm rãi nói, giơ tay lên, uống một ngụm bia, rất bình tĩnh giống như không nghe thấy cái tên mà Ngô Ca nói ra.