Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 480 - Chương 480: Thời Đại Đại Tân

Chương 480: Thời đại Đại Tân

Một đám người dám cưỡng bức những nữ diễn viên đang nổi tiếng, một đám đại thiếu dám vặn cổ quan lớn, bọn họ thế mà lại rất phục tùng Diệp Lăng.

Diệp Lăng là một trong những vương giả đáng sợ nhất trong thời đại Tân Sinh, Khương Tiểu Bạch là một trong Tứ đại công tử mà cũng bị hắn chơi đùa đến chết.

Sự cường thế như trời của Diệp Lăng khiến cho nhà họ Khương kia không dám thả một cái rắm, không cần biết là chính trị hay là thỏa hiệp, tóm lại, Diệp Lăng chính là kẻ cười đến cuối cùng.

Một vị khác trong Tứ đại công tử là Giang Du thì lại bốc hơi giống như khói, bây giờ tên đó đã biến mất khỏi Đế Đô, có thể xem đây như là một hành động nhận thua chạy trốn.

Mạc Tinh, Diệp Vô Đạo, Thần Phong, ba người họ đều là những trợ thủ có thực lực mạnh mẽ ở bên cạnh hắn, sau lưng lại có thêm con quái vật lớn là tập đoàn Hoa Mỹ, bấy nhiêu đó đã đủ để hắn làm mưa làm gió trên nền kinh tế của thế giới.

Hiện tại Diệp Lăng đã là niềm kiêu ngạo của thế hệ trẻ ở Hoa Hạ, điểm này không thể nghi ngờ, ai dám ở trước mặt hắn tỏ vẻ ta đây thì đó chính là một việc vô cùng ngu ngốc.

Diệp Lăng thì không cần phải nói, hắn cùng với đám người đó trò chuyện đến khí thế ngất trời, mãi cho đến khi có một tên nhất quyết lôi kéo Diệp Lăng đi đến một chỗ tầm hoa vấn liễu nổi danh thì Mạc Tư Thanh mới đen mặt đứng dậy.

“Ai dám dạy hư Diệp Lăng, có tin tôi sẽ nói với ông nội để ông đánh gãy chân của các người không!”

Ánh mắt Mạc Tư Thanh quét ngang qua mọi người, nhóm anh em này đều rụt cổ lại, thôi đi, cô cũng chỉ đang ỷ vào sự sủng ái mà lão gia tử mà thôi, nhóm trai hiền chúng tôi không tranh đấu với con gái.

“Ha ha! Hôm nay uống rượu thật thoải mái, Diệp Lăng, ngày khác tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu, ha ha, tôi nhất định phải dẫn cậu đi.”

“Anh nói này Tư Thanh, với cái tính khí này của em, khó khăn lắm mới tìm được một người, em nên thu liễn lại bớt đi, đừng dọa sợ Diệp Lăng nếu không người ta sẽ không cần em nữa đó.”

“Cậu ta dám! Cho dù em đanh đá đến mức nào đi chăng nữa, thì em vẫn là em gái của bọn anh, nếu Diệp Lăng dám làm như vậy, bọn anh nhất định sẽ đánh gãy chân cậu ta!”

“Đúng! Anh ba nói rất đúng, tổ chức thành đoàn, ba thiếu một ha ha, có ai tới nữa không!”

“Tôi tới tôi tới, tôi đã từng có kinh nghiệm đánh tổ đội, đánh đại Boss rơi trang bị cực phẩm, tôi đại diện cho XX.”

“A tôi nhổ vào, cậu còn giả vờ cái gì chứ, nói nhảm nhiều như thế làm gì, nhanh, mau chạy đi, chị Tư Thanh sắp nổi giận rồi kìa!”

Rầm rầm, vô số bóng người đều lách mình chạy đi, chỉ còn lại mình Mạc Tinh nhìn Mạc Tư Thanh cười xấu hổ: “Chuyện này không liên quan đến anh, em hung dữ với anh làm gì!”

“Mạc Tinh! Sớm muộn gì em cũng sẽ nói cho ông nội đánh gãy chân của anh, vá miệng của anh lại!”

Mạc Tư Thanh cắn răng nghiến lợi nói, Mạc Tinh rống lên một tiếng thảm thiết, mẹ nó chuyện này thì có liên quan gì tới cậu ta chứ, thật oan uổng mà.

Bên trong phòng đọc sách của Mạc Tử Thư, mẹ của Mạc Tư Thanh thở dài: “Ai, ông nói xem con gái của chúng ta bị cái gì vậy chứ, sao lại tìm đến một kẻ phong lưu như vậy.”

“Nhưng quả thật cậu Diệp Lăng kia cũng là người không tồi, ít nhất cậu ta rất phóng khoáng, hơn nữa còn tặng ông 500 chai rượu, những thứ này cũng đáng giá mấy trăm vạn đi? Tôi nói này lão Mạc, ông đây chính là đang nhận hối lộ đó.”

Mẹ của Mạc Tư Thanh tên là Lý Trinh, cũng là một tiểu thư nhà giàu, cũng xem như môn đăng hộ đối với Mạc Tử Thư.

Mạc Tử Thư mỉm cười: “Chúng ta phải suy nghĩ thoáng một chút, con gái đều đã chọn cậu ta rồi, thậm chí lão gia tử cũng đã quyết định, chúng ta còn có thể làm thế nào.”

“Bà cũng biết đó, tính cách của con gái giống y như bà, rất khó lay chuyển, một khi nó đã quyết định thì ai cũng không thay đổi được a.”

Lý Trinh cười cười: “Nhưng tôi thấy cậu Diệp Lăng cũng rất không tồi, ngoại trừ việc có chút phong lưu thì cậu ta chính là sự lựa chọn tốt nhất.”

“Hơn nữa tôi còn nghe người ta nói, ngay cả tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ, cô bé Trầm Nguyệt Tâm kia cũng người của cậu ta, ai, Tư Thanh của chúng ta cũng không phải công chúa, người ta đều có thể chịu được, chúng ta thì cao quý hơn ai chứ.”

Mạc Tử Thư lập tức trừng mắt: “Ai, bà xem bà đi, có ai lại nói con gái mình như vậy không, trong tim tôi, con gái của tôi chính là người tốt nhất thế giới!”

“Tốt nhất, vậy được thôi, bây giờ ông hãy đi thuyết phục con gái từ bỏ Diệp Lăng đi, tiện thể mang rượu này trả cho Diệp Lăng.”

Lý Trinh nghe thấy chồng vậy không khỏi cười nói, Mạc Tử Thư nhìn mấy rương rượu ở phía sai, không khỏi nuốt nước miếng một cái: “Hừ, chuyện nào ra chuyện đó, không liên quan gì đến rượu hết.”

Buổi tối ngày hôm đó Diệp Lăng không có qua đêm ở nhà Mạc, không cần biết như thế nào, ngày đầu tiên liền ngủ lại nhà người khác, chúng quy vẫn cứ cảm thấy không lễ phép, hơn nữa còn rất lúng túng.

Mạc Tư Thanh thì ở lại bồi cha mẹ nói chuyện phiếm, nhưng Mạc Tinh thì lại chạy ra ngoài với Diệp Lăng.

Trước cửa của một quán bình thường, ba người Diệp Lăng, Mạc Tinh và Diệp Vô Đạo ngồi trước một cái bàn tròn, say sưa uống bia ăn thịt nướng.

“Chậc chậc, vẫn là ăn ở đây thoải mái nhất, khỏi phải nói, đi theo Diệp Lăng ăn cơm uống rượu như vừa nãy thật sự không cảm thấy sảng khoái như ăn ở chỗ này!”

Diệp Vô Đạo cười ha ha, mà Mạc Tinh ở bên cạnh thì lại không khỏi nhìn hắn ta một cách khinh bỉ: “Cậu đúng là tiện, nếu là tôi thì tôi sẽ nói thứ này chính là bầu không khí.”

“Chỉ có cậu là hiểu biết nhiều thôi, tên sao chổi nhà cậu, đi theo cậu thì chẳng có việc gì là tốt lành, cũng không biết là do miệng cậu xui xẻ hay là sao nữa.” Trên trán Diệp Vô Đạo xuất hiện ba vạch đen.

Mạc Tinh lập tức ngẩng đầu: “Cậu thì biết cái gì, Diệp Lăng nói đây là khảo nghiệm dành cho tôi, sau này tiểu gia tôi sẽ thành Tiên, cho nên tôi không muốn tính toán với đám người phàm các cậu.”

Nhưng đúng vào lúc này, trên đường phố đột nhiên vang lên vô số tiếng nổ, có khoảng mười chiếc xe sang dừng ở sát bên đường, một đám người khoảng chừng chưa đến hai mươi tuổi kiêu ngạo bước xuống xe.

“Ông chủ, mang thức ăn mang rượu lên cho nhóm tiểu gia!” Một tên nhuộm tóc vàng lớn tiếng la hét.

Ba người Diệp Lăng nhìn nhau, không thể nín được cười, bọn họ bất chợt phát hiện dường như bọn họ đã già rồi, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi liền có loại cảm giác này.

Cái chết của Khương Tiểu Bạch có ảnh hưởng rất lớn đến nhóm đại thiếu bọn họ, bây giờ những nhóm công tử ca như bọn họ đều đã già, nên đi làm chính trị thì đi làm chính trị, nên đi kiếm tiền thì đi kiếm tiền, bọn họ đã không còn sự cuồng vọng như ngày trước nữa.

Có thể thiên hạ sau này sẽ thuộc về đám người trong thời đại Tân Sinh này, nhưng mà hiện tại vẫn phải nắm chắc nhóm người của mình rong tay.

“Ngô Ca, chúng ta tới chỗ này ăn cơm à? Có phải có chút không phù hợp không?”

“Đúng vậy Ngô Ca, tại sao em cứ cảm thấy chúng ta giống như tên Tiểu Vương trong Lão Công Quốc Dân quá vậy, có phải quá giả rồi hay không? Ha ha, cái này không phù hợp với thân phận của chúng ta nha.”

Tên Ngô Ca nhuộm tóc vàng kia liền cười lạnh một tiếng: “Bọn mày lấy tên đó để so sánh với chúng ta, thế không phải là đang tự hạ thấp bản thân mình sao, cũng chỉ là một tên hề mà thôi, nếu muốn chơi chết hắn thì rất đơn giản.”

“Chúng ta tới loại địa phương này ăn cơm, ăn ở đây chính là một sở thích, bọn mày thì biết cái gì, tới tới tới, bắt đầu ăn thôi.”

Ba người Diệp Lăng ngồi ở bên cạnh, khi nghe được những lời nói nhảm của mấy tên kia thì không khỏi bật cười lắc đầu, tiếp tục uống rượu.

Còn chưa qua được một lúc lâu, thì bỗng nhiên có một cô gái khoảng chừng hơn hai mươi tuổi đi tới: “Tiên sinh có muốn nghe nhạc không? 20 đồng một bài.”

Giọng nói rất thanh thúy, Diệp Lăng ngẩng đầu, con mắt hắn lập tức sáng lên, đứng ở bên cạnh hắn là một thiếu nữa khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, cô mặc một chiếc quần jean trắng bệch, phía trên là một chiếc áo tay ngắn bó eo.

Gò má thanh tú có chút giống nữ thần Cao Viên Viên, phía sau thắt một bím tóc đuôi ngựa tràn đầy hơi thở thanh xuân.

“Được nha, hát một bài đi.”

Diệp Lăng mỉm cười, hơn nửa đêm rồi, con gái người ta làm việc cũng không dễ dàng, nếu như có thể giúp thì Diệp Lăng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.

Bình Luận (0)
Comment