Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 479 - Chương 479: Thu Mua Lão Gia Tử

Chương 479: Thu mua lão gia tử

Vào giữa hè, buổi tối ở Đế Đô cũng rất nóng bức, giống như một cái lò lửa lớn vậy.

Ngày hôm nay Mạc gia vội vàng trang trí lại nhà cửa, đèn đuốc sáng trưng, bên trong đại viện Mạc gia, già trẻ hai đời đều ở đây.

Mạc lão ngồi vị trí trung tâm, rất là vui mừng, tay chống quải trượng vẫn còn run nhè nhẹ. Diệp Lăng không khỏi cảm thán, thật là một lão cáo già.

Mới vừa rồi, Mạc lão định ném quải trượng trong tay ra, sau khi suy nghĩ lại cầm lại về.

Ông chống thì cứ chống đi, thân mình sao lại run như vậy, cái tinh thần như trai trẻ vừa mới nãy đâu, thực sự là nhân sinh như trò đùa, toàn bộ đều nhờ vào diễn kỹ.

Diệp Lăng dám khẳng định, không chừng ông cụ này đã bẫy chết không biết bao nhiêu người rồi. Nhìn bên ngoài thì một bộ dáng vẻ yếu ớt như bệnh động kinh, nhưng lại khỏe mạnh hơn người đàn ông trung niên bình thường.

"Ngày hôm nay gọi các con chắc các con cũng đã biết chuyện gì đúng không. Tư Thanh đã có bạn trai, dù sao các con cũng phải chào hỏi một chút, mặt khác Tử Thư và vợ cũng phải gặp mặt."

"Cho nên về sau nếu Diệp Lăng có chuyện gì mà các con không giúp đỡ một tay, cũng đừng trách ta đánh chết các con."

”Tất nhiên, ta đoán, các con đều sẽ dựa vào Diệp Lăng nhiều hơn một chút. Dáng vẻ phế vật này của các con, nào có khí phách năm đó của lão tử."

Những lời này của Mạc lão đều làm cho mọi người không dám tiếp lời. Nói đùa, ông cụ đang dạy dỗ người, ai dám tiếp lời, đơn giản là muốn tìm chết.

"Còn con nữa Tiểu Tinh, về sau theo Diệp Lăng học nhiều một chút, Khương Tiểu Bạch chính là vết xe đổ, các con đều chú ý một chút cho ta."

"Lão già này nói cho các con một câu, về sau người nào tìm đường chết, cũng đừng nghĩ lấy Mạc gia ta làm hậu thuẫn cho các con. Nếu ai dám làm việc xấu, ta sẽ bắn chết mấy đứa trước!"

Ông cụ lòng đầy căm phẫn nói, mắt hổ quét ngang mọi người, nhìn mọi người từng người đều rụt cổ không dám thở mạnh.

"Được rồi ông nội, ngài đây là đang đánh vào mặt con đó, hôm nay con vừa tới, ngài liền phát ra tính khí lớn như vậy. Đây là muốn đuổi con đi hay là chán ghét con."

Diệp Lăng vội vã giải vây, sau đó cho Mạc Tư Thanh một ánh mắt, lập tức Mạc Tư Thanh cười đứng lên, đi tới bên cạnh Mạc lão cười nói: "Được rồi ông nội, bác sĩ đã nói, không cho ông tức giận."

"Diệp Lăng đã mang tới cho ông rất nhiều Ngọa Long Túy, khẳng định ông chưa uống qua đâu, để cho ông nếm thử một chút."

Mạc Tư Thanh cười nói, nhất thời đôi mắt của ông cụ sáng lên: "Đúng vậy! Sao ta lại quên được chứ, Ngọa Long Túy này là Diệp Lăng sản xuất, đã mang cho ta 1800 chai, ta cũng không cần đi đến chỗ lão Lý uống chực nữa."

Bây giờ Ngọa Long Túy đã có danh tiếng lên tận mây xanh. Trong lòng người có thu nhập bình dân, Ngọa Long Túy chính là rượu ngon, còn trong lòng vô số người giàu có thì đó chính là vật xa xỉ.

Thật ra giá cả này rất nhiều người đều có thể uống, một vạn đồng một chai rượu. Giá ở KTV hoặc trong hộp đêm còn nhiều hơn nhưng quan trọng nhất là dù bạn có tiền đi nữa cũng không mua được.

Một tháng năm mười nghìn chai, nhưng lại là bán ra trên toàn quốc, cách kinh doanh đói khát này làm thành công đến mức khiến cho mọi người dù đói xẹp bụng cũng không mua được.

Những người khác vừa nghe thấy hai mắt đều phát sáng, thì ra Ngọa Long Túy là sản nghiệp của Diệp Lăng, ngay cả Mạc Tử Thư cũng suy nghĩ, về sau để cho con rể của mình lấy một chút tiện nghi cho mình.

"Ông nội, trước sẽ lấy cho ngài 1000 chai, ngài uống trước, uống xong lại gọi điện thoại cho con, con lại mang đến cho ngài."

Diệp Lăng khẽ mỉm cười nói, rất là phóng khoáng. 1000 chai, dựa vào giá cả đã được phóng đại ở chợ đêm là 2 vạn một chai để tính thì chính là hai chục triệu đó.

Coi như là dựa theo giá cả bán ra ở thị trường, đó cũng gần nghìn vạn, khoản tiền lớn này làm cho người ta khiếp sợ.

Mạc lão vừa nghe vậy thì cười ha hả lên, vỗ bàn rống to: "Được! Đứa cháu rể này thật có lòng hiếu thảo, lúc nào bọn khốn kiếp các con tặng quà này nọ cho ta."

"Thật là, còn không bằng một người khách từ bên ngoài đến, thực sự là ném đi mặt mũi của lão tử."

Ba ba ba, mười mấy chai Ngọa Long Túy được mang lên, sau khi từng chai đều được mở ra, một hương thơm nồng nhẹ nhàng bay ra. Lập tức ánh mắt Mạc lão sáng lên, vội vã rót một chén, uống một ngụm hết xuống bụng.

"Mạc soái! Mạc soái! Ngài không thể uống như vậy được, thân thể của mình quan trọng, cũng không thể mê rượu được đâu."

Bác sĩ tư nhân của Mạc lão vội vã nói, sắc mặt tái nhợt. Nếu xảy ra chuyện gì, mình sao ăn nói với mọi người được đây.

"Ha ha! Rượu ngon rượu ngon! Diệp Lăng, sao rượu này lại không giống như rượu ta đã uống, rượu này uống ngon hơn. Cho tới bây giờ lão tử chưa uống qua loại rượu nào ngon như vậy!"

Mạc lão trực tiếp không để lời bác sĩ vào trong mắt, Diệp Lăng cũng mỉm cười nói: "Ông nội, rượu ngài uống lúc trước chính là loại rượu để bán, còn rượu con lấy cho ngài là loại rượu đỉnh cấp."

Diệp Lăng vừa nói như thế, Mạc lão càng vưi mừng hơn, cười ha ha, hưng phấn uống rượu. Những người khác cũng vội vàng uống rượu, uống một ngụm, chẹp miệng, đều cảm thấy chưa thỏa mãn.

Diệp Lăng cho Mạc Tư Thanh một ánh mắt, Mạc Tư Thanh gật đầu, lôi kéo bác sĩ đi qua một bên nói: "Yên tâm đi bác Văn, uống rượu này sẽ không bị tổn thương cơ thể, mà còn cường thân kiện thể."

"Cường thân kiện thể? Tư Thanh, cháu đừng nói giỡn với ta, rượu này cũng không phải rượu thuốc, cháu cũng không thể lấy thân thể của ông cụ mà nói đùa được."

Bác sĩ Văn lo lắng nói, nhỡ xảy ra vấn đề gì đó, ông cũng gánh không nổi trách nhiệm này đâu, ông sẽ trở thành tội nhân của cả dân tộc đó!

Lập tức Mạc Tư Thanh nở nụ cười: "Bác Văn , bác đã quên Ngọa Long Túy rồi sao? Ông Lý uống chính là loại rượu này."

"Ngọa Long Túy? Cháu nói có phải là loại rượu mà bác sĩ Đông y nói có tinh khí không?" Bác sĩ Văn cũng hưng phấn hỏi, nhất thời vỗ đầu một cái.

Mạc Tư Thanh gật đầu, bác sĩ Văn bẹp miệng nói: "Vậy thì bác đây yên tâm rồi, chuyện đó, Tư Thanh à..."

"Yên tâm đi bác Văn, cháu đây đã để lại cho bác mười chai, một lát sẽ mang đến cho bác." Mạc Tư Thanh cười xán lạn nói.

Bác sĩ Văn hưng phấn đến đỏ mắt, kích động gật đầu. Rượu này không chỉ đắt, còn khó mua. Gần như khi đưa ra thị trường thì đều bị mua hết trong nháy mắt.

Quan trọng hơn chính là, trải qua vô số người xác nhận, quả thật rượu này có thể cường thân kiện thể, làm cho nhóm những lão già lãnh đạo kia giống như con thỏ ngửi được mùi cỏ thơm ngon.

Phải biết rằng bọn họ đều là mấy lão già yêu rượu, vì thân thể mới không cam lòng từ bỏ hoặc uống ít đi. Bây giờ lại có loại rượu ngon cực phẩm như vậy, bọn họ đều hưng phấn muốn bay lên.

Mà bên trong viện, sau khi uống rượu đã thèm rồi, ông cụ rời đi trước, thế hệ này của Mạc Tử Thư cũng đều đứng lên, nhường sân khấu này lại cho Diệp Lăng và những người trẻ tuổi.

Mạc Tinh nhìn thấy những người bề trên đều đã đi hết, liền thở mạnh ra tinh thần tỉnh táo nói.

"Các anh em, không cần tôi phải giới thiệu người này chứ? Diệp Lăng, hì hì, ông đây không nghĩ tới tên này có thể trở thành em rể của tôi, sách sách, thực sự là không dám nghĩ nha!"

Mạc Tinh cười hì hì, một đám thiếu gia tâm cao khí ngạo khác cũng nhếch miệng cười ha ha.

"Hì hì, tất nhiên là biết rồi, Diệp thiếu thần bí mà, sao chúng tôi lại không biết được!"

"Ha ha! Diệp thiếu thành anh rể của tôi, nếu như về sau có người khi dễ tôi, tôi sẽ không sợ nữa!"

"Sợ cái cọng lông, phải đánh, em rể của tôi chính là Diệp đại thiếu nha! Ha ha!"

Nhất thời mọi người đều cười đùa lên, Diệp Lăng cũng cười ha ha, cùng mọi người chạm ly.

Nhóm người này đều kiêu ngạo khó thuần, rất ít chịu phục một người như vậy.

Bình Luận (0)
Comment