Đạo Minh chân nhân từng là danh sư một thời, trước đây ông ta đã từng đi đến Hoa Hạ dạy cho vô số người nổi tiếng.
Thiên Cơ Môn vốn dĩ chính là Quái Thuật Vô Song, cho nên có thể tính ra ngày chết của Mạc lão thì cũng không có là gì khiến người khác kinh ngạc cả.
Mạc lão nhìn vẻ mặt đó của Diệp Lăng, ông ta lập tức nghĩ đến một việc: “Tiểu tử, chẳng lẽ cậu biết lão đạo sĩ mũi trâu kia?”
“Biết, ông ta là sư phụ của một vị sư huynh của tôi, quả thật có thể xưng ông ta là Lục Địa Thần Tiên.”
Diệp Lăng mỉm cười, dù sao đó cũng là Kim Đan Kỳ lão tổ nha, gọi là Lục Địa Thần Tiên thì cũng không có gì là không ổn cả, ông ta có đầy đủ thực lực để nhận lấy danh xưng này.
“Vậy hiện tại ông ta đang ở đâu vậy? Ha ha, mau tìm ông ta đến đây, lão già ta muốn hỏi ông ta một chút, xem thử năm tới ta rốt cuộc có chết hay không!”
Mạc lão cười ha ha giống như một đứa trẻ vậy, ông ta không phải người chưa từng va chạm qua xã hội, cho nên ông ta đương nhiên biết đến sự tồn tại của những người tu luyện như Diệp Lăng.
Nghĩ tới đây, tính trẻ con của ông ta lập tức bạo phát, ông ta nhất định phải chà đạp lão đạo sĩ trước kia từng nói ông ta sẽ chết vào năm 96 tuổi.
Diệp Lăng khẽ cười khổ: “Lão gia tử, ông ta đã chết, ngài không gặp được ông ta nữa rồi.”
“Chết rồi? Một Lục Địa Thần Tiên như ông ta cũng sẽ chết? Ông ta chết như thế nào vậy?”
“Không thể nào a, ông ta bói quẻ tốt như vậy, tại sao lại không tự bói cho mình một quẻ để tránh kiếp nạn này chứ.”
Mạc lão rất nghi hoặc, đây cũng giống như một thầy lang có y thuật cao siêu chữa qua bệnh vô số, thuốc đến bệnh trừ, thế nhưng bệnh của bản thân thì lại trị không được.
“Ông ta bị người khác giết chết, bởi vì một món bảo bối cho nên bọn họ đã giết chết ông ta.”
Diệp Lăng nói thật, hắn vẫn cảm thấy rất đáng tiếc, một đời vang dội, cuối cùng lại vì một món bảo bối mà bị tên khốn Tí Nô của Côn Luân giết người đoạt bảo.
“Giết? Ai đã giết ông ta? Là ai?” Mạc lão vặn hỏi.
Diệp Lăng hít sâu một hơi: “Người giết ông ta là một kẻ đã sắp thành Tiên, nhưng tên đó cũng đã bị tôi giết rồi.”
Bị hắn giết, Mạc lão lập tức ngẩn người, ông ta dùng ánh mắt chứa đầy khiếp sợ nhìn Diệp Lăng, thực lực của tên này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào a, ngay cả kẻ sắp thành Tiên mà cũng bị cậu ta làm thịt?
“Này Diệp Lăng, đã sớm nghe người khác nói cậu không tầm thường, nhưng ta thật không ngờ cậu lại mạnh đến như vậy, không tệ không tệ, đúng là phúc của Hoa Hạ chúng ta.”
Mạc lão lập tức cười tươi như hoa, Diệp Lăng càng mạnh càng tốt, việc này càng có lợi cho nhà họ Mạc bọn họ và cả đất nước Hoa Hạ này, ai bảo cháu gái của ông ta đã nắm chặt lấy Diệp Lăng kia chứ.
Chậc chậc, đây quả thật là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, có được mỹ nhân thì Đế Vương là cái thá gì chứ, cuối cũng vẫn sẽ bị bắt làm tù binh thôi.
“Được rồi được rồi, chuyện của hai đứa Tư Thanh đều đã nói cho ta biết rồi, lão già ta không quá ưng thuận việc này, những mà hết cách rồi, ta không cách nào lay chuyển được nha đầu kia.”
“Tiểu tử cậu cũng có không ít phụ nữ nha, ta nói cho cậu biết, cháu gái ta đi qua đó, cậu nhất định không được để con bé chịu ủy khuất, nếu không lão già ta sẽ liều mạng với cậu đó, dùng một súng bắn chết cậu!”
Mạc lão lập tức cười nói, khuôn mặt Mạc Tư Thanh lập tức đỏ ửng, cô gái phong tình vạn chủng kia thế mà lại xấu hổ, việc này khiến Diệp Lăng thật sự rất ngạc nhiên.
“Lão gia tử yên tâm, tôi sẽ không phụ lòng Tư Thanh đâu, nếu như tôi phụ lòng cô ấy, không cần ngài phải đích thân đến, tôi sẽ tự mình vặn đầu xuống để ngài đá chơi!”
Diệp Lăng nghiêm túc nói, chuyện của Mạc Tư Thanh quả thật là một chuyện xảy ra ngoài ý muốn của Diệp Lăng, hắn căn bản không nghĩ tới sẽ có một đại mỹ nữ tự động dâng đến miệng hắn.
Nhưng nếu đã tiếp nhận thì phải chịu trách nhiệm, đã lựa chọn thì phải đứng ra gánh vác, gánh trách nhiệm ở trên vai.
Mạc lão gật đầu: “Được, tiểu tử không tồi, xem ra ánh mắt nhìn người của Tư Thanh vẫn rất tốt, hãy đối xử tốt với Tư Thanh, về phía cha mẹ của nó thì ta sẽ giúp hai đứa đi làm công tác tư tưởng.”
“Đúng rồi, hai đứa nhất định phải sinh cho ta một đứa cháu ngoại mập mạp đó, thân thể của ta vẫn rất tốt, vẫn có thể thay hai đứa chăm sóc con, ha ha!”
“Còn nữa, hai đứa cũng nên quan tâm đến Tiểu Tinh một chút, giúp nó tìm một cô bé thích hợp, đã lớn tuổi như vậy rồi còn không chịu kết hôn, cả ngày chơi bời lêu lổng.”
Diệp Lăng xấu hổ gật đầu, tính khí lão gia tử này cũng thật thẳng thắn, nói chuyện không hề vòng vo xíu nào.
“Đúng rồi lão gia tử, ngài hãy ăn viên đan dược này đi, tôi thay ngài hộ pháp, thúc đẩy dược hiệu của thuốc đạt đến mức hoàn mỹ nhất.”
Diệp Lăng vỗ đầu một cái nói, nếu như để lão gia tử tự mình dùng, sợ rằng dùng mất mười ngày nửa tháng không ngủ cũng chưa hấp thu xong, nếu thật như vậy thì nhà họ Mạc bên kia sẽ bùng nổ mất.
Chưa nói đến Mạc Tử Thư, sợ rằng Mạc Tử Đạo đã vác súng tìm khắp thành phố để đuổi giết hắn rồi.
“Được, tới tới tới, lão già ta còn chưa có ăn qua đan dược như thế này đâu, ta thật sự muốn xem thử rốt cuộc nó thần kì đến mức nào!” Mạc lão cười ha ha.
Diệp Lăng gật đầu, bảo Mạc Tư Thanh đi ra ngoài chuẩn bị một thùng nước ấm trước, lát nữa bọn họ sẽ cần dùng tới, Mạc Tư Thanh gật đầu chạy ra ngoài.
Mạc lão nhận lấy viên đan dược màu xanh bỉ vào trong miệng, viên đan dược lập tức tan ra như Quỳnh Tương Ngọc Dịch, chảy vào trong bụng của ông ta.
Mạc lão có chút kinh ngạc, ông ta cảm nhận được một cỗ sức mạnh dịu dàng đang di chuyển trong ngũ tạng lục phủ, loại cảm giác này rất thoải mái.
Hơn nữa, cổ lực lượng này còn chứa đầy sức sống, thậm chí Mạc lão còn cảm giác được những di chứng do lúc trẻ bị thương gây ra đang dần dần khỏi hẳn.
Diệp Lăng gật đầu, xem ra dược hiệu của thuốc này cũng không tệ, hắn lập tức điểm một cái, lực lượng của chín viên Kim Đan trong nháy mắt bao phủ Mạc lão vào bên trong.
Lập tức có vô số kim quang bao lấy cả người Mạc lão, giống như thần thánh Tiên Nhân, ông ta nhắm mắt lại, toàn tâm cảm thụ cổ lực lượng thần kỳ này.
Cũng ngay vào lúc này, Mạc Tử Thư đi tới trước căn phòng, khi nhìn thấy được cảnh tượng khó tin này ông ta liền triệt để ngây người.
Một màn trước mắt này đã hoàn toàn phá hủy nhận thức của ông ta, khiến ông ta không thể nào tiếp nhận được một màn trái với khoa học này, mẹ nó đây chẳng phải là tiểu thuyết huyền huyễn sao?
Lực lượng của chín viên Kim Đan giúp đỡ Mạc lão tiêu hóa cỗ dược tính mềm mại kia, tuổi tác của Mạc lão đã quá lớn, nếu không ông ta cũng không cần đến sự trợ giúp của Diệp Lăng mà có thể mình hấp thu.
Diệp Lăng nhạy bén phát hiện ra sau lưng mình có người, hắn vội vàng xoay người lại, sau khi nhìn thấy đó là Mạc Tử Thư, hắn liền xấu hổ cười, đây chính là cha vợ của hắn đó.
“Cha vợ à, hay là con cũng đến điểm cha một chỉ nhỉ?”
Diệp Lăng cười hắc hắc giơ ngón tay của mình lên, Mạc Tử Thư ngẩn người, sau đó liền vội vàng lắc đầu, đùa gì thế, ông ta vẫn còn trẻ, đừng trời xui đất khiến bảo ông ta làm những việc quá giới hạn nữa, như vậy sẽ mất nhiều hơn được a.
Hơn nữa con gái của ông ta vẫn còn đang đứng ở đây đây này, nếu như sau này muốn được hưởng cái phúc này, không phải vẫn còn rất nhiều thời gian sao, không cần vội, bây giờ chuyện của lão gia tử mới là quan trọng nhất.
Nửa tiếng sau, Mạc lão tỉnh, một đầu tóc bạc lúc trước thế mà giờ lại biến thành nửa bạc nửa trắng, những nếp nhăn trên da mặt cũng đã biến mất không ít.
Mạc lão kinh ngạc cảm thấy mình tràn đầy sức sống như lúc còn trẻ, ông ta trợn to mắt, thật sự không thể tin tưởng nổi.
“Ha ha! Sao lão tử lại có cảm giác như đang trở lại năm năm mươi tuổi vậy nhỉ.” Vừa nói, Mạc lão vừa ném cây quải trượng ở bên cạnh sang một bên, hưng phấn nắm chặt quả đấm.
Đã lâu không cảm nhận được cảm giác này rồi, trước giờ ông ta đều chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày ông ta được trẻ lại, Mạc lão hưng phấn quát lên.
Mạc Tử Thư cũng ngây dại, ông ta vội vã xoa mắt, không thể tin nổi một màn trước mắt này, mẹ nó con rể của mình chính là Thần Tiên à?