Cả đêm, toàn bộ Đế Đô xôn xao một mảnh, thậm chí có thể nói là nhấc lên sóng to gió lớn. Không ít người đều hoảng sợ, bởi vì đã xảy ra chuyện chấn động kịch liệt như vậy.
Khương Tiểu Bạch chết rồi, đường đường là một trong Tứ đại công tử Đế Đô, cháu ruột của Khương gia, đã bị Hoàng Đế - là một truyền kỳ vương giả trong giới lính đánh thuê giết chết.
Nhưng cái chết của gã cũng không làm cho gió êm sóng lặng được, từng chuyện từng chuyện đều làm cho vô số người sợ hãi, cuối cùng đều đẩy lên lưng gã.
Quan trọng hơn là, Khương Tiểu Bạch chết, người nhà họ Khương lại không có chút động tĩnh nào, thậm chí là vô cùng yên lặng. Thực sự rất là kỳ quái, làm cho người ta nhìn không thấu.
Hơn nữa thân thể Khương Thiên cũng trực tiếp suy yếu, bệnh nặng trong người. Sau khi ông cụ Khương gia nghe được việc này, chỉ nói hai chữ: Đáng chết.
Bởi vì Khương Tiểu Bạch gan to bằng trời dám nhục mạ Mạc lão gia tử, chiến hữu của Khương lão gia tử.
Mà Mạc gia thì vô cùng kích động, mỗi người giống như là uống thuốc kích thích, đều muốn một câu trả lời thích hợp từ phía Khương gia, chẳng qua có người nói đã bị Mạc lão gia tử ngăn cản.
Nguyên nhân Mạc lão gia tử ngăn bọn họ lại rất đơn giản, người chết là lớn nhất, người đã chết cũng không nên có thù hận gì.
Toàn bộ Đế Đô đều rơi vào sự chấn động to lớn này, càng làm cho người ta kinh ngạc chính là, có người nói Diệp Lăng còn chống đối Khương Thiên, thậm chí tức giận mắng chửi, cuối cùng một quyền đánh chết Hoàng Đế.
Mà tin tức sau cùng, lại làm cho vô số đàn ông sinh ra ý kiến rất lớn với hắn, bởi vì có người truyền ra Mạc Tư Thanh cũng là người phụ nữ của Diệp Lăng.
Má nó, là nữ thần trong lòng của toàn bộ thiếu gia và phú nhị đại của toàn bộ Đế Đô, cứ như vậy bị một tên ghê tởm lấy đi?
Cùng với chuyện Khương Tiểu Bạch chết đi, rất nhiều chuyện đều tan thành mây khói. Người đã chết, làm cái gì cũng không có ý nghĩa nữa. Chẳng qua Khương gia vẫn ra sức rửa sạch với ít tội danh cho Khương Tiểu Bạch, để cho gã chết thanh thản một chút.
Mạc gia Đế Đô, bên trong một tứ hợp viện đơn giản, Mạc Tư Thanh dẫn theo Diệp Lăng đi vào trong một gian phòng. Sau đó nói cho hắn biết chờ ở chỗ này, còn cô đi ra ngoài tìm ông nội.
Diệp Lăng ngồi trên ghế thái sư, thấp thỏm lo lắng. Đáng ghét, chuyện mình và Mạc Tư Thanh cứ như vậy bị lộ ra, bây giờ bị Mạc lão gia tử tự mình lên tiếng kêu qua nhà.
Không biết một lát nữa lão gia tử sẽ đối xử với hắn như thế nào, có thể dùng quải trượng đập vỡ đầu của hắn cũng nên.
Đợi mấy chục phút, Diệp Lăng có chút ngồi không yên, đứng lên, nhìn xung quanh một chút. Đột nhiên ánh mắt của hắn sáng lên, đi tới một góc trong phòng.
Trong góc phòng, được đặt một cái ngăn tủ làm bằng gỗ lim tơ vàng. Hắn chớp mắt, từng luồng ánh sáng vàng kim sáng chói không ngừng toát ra.
"Sách sách, mẹ kiếp, gỗ lim tơ vàng nha, giá trị liên thành, sao lão gia tử còn cất giữ đồ vật có cấp bậc này!" Diệp Lăng cũng có chút ngoài ý muốn, hơn nữa ngăn tủ này, tuyệt đối là của một lão quái vật đời trước.
Gỗ lim tơ vàng, vật liệu gỗ chuyên dụng của hai đời hoàng thất nhà Minh Thanh. Nếu người thường dám dùng thì chính là tội chém đầu, vì thế có thể thấy được sự trân quý của loại gỗ này.
Diệp Lăng cảm thán, thấy trong ngăn kéo có rất nhiều hộp, không khỏi tò mò mở ra. Sau khi Diệp Lăng lấy ra một cái hộp vuông rồi mở ra, thì hắn hoàn toàn choáng váng , mẹ kiếp, con dấu Kê Huyết Thạch thời cổ đại
Diệp Lăng cầm lấy con dấu nổi tiếng này nhìn một chút, nhất thời sợ ngây người, cmn cmn, Vương Hi Chi, đây là đang giỡn sao.
Diệp Lăng vội vã thả hộp xuống, lại mở ra mấy hộp khác, không có hộp nào là không có bảo bối trân phẩm. Diệp Lăng muốn ngu rồi, đồ lão gia tử cất giữ còn phong phú hơn viện bảo tàng nữa.
"Đây là lão gia tử trộm hay tham ô đây."
Diệp Lăng lẩm bẩm nói, gương mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ. Thậm chí đồ mà lão gia tử cất giữ làm cho hắn có chút xúc động muốn tiện tay giấu đi.
"Tiểu tử, tặng cậu vài món?"
Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên, Diệp Lăng vội vàng xoay người lại, chỉ thấy Mạc Tư Thanh đỡ một ông cụ đi đến.
Lão nhân chống quải trượng, khí sắc rất tốt, có vẻ rất là có tinh thần, lưng cũng rất thẳng. Có vẻ vì thói quen nhập ngũ trước kia, làm cho ông cụ thoạt nhìn có một loại cường tráng rắn chắc
"Lão gia tử nói đùa, sao cháu có thể muốn đồ của ngài được chứ." Diệp Lăng vội vàng xấu hổ cười nói.
Mạc lão gia tử mỉm cười, nâng quải trượng lên chỉ vào Diệp Lăng nói: "Cậu đó, có cái gì mà không dám. Thực ra ta biết cậu, gan to bằng trời, mới vừa không phải còn nói vật này là do ta trộm được hoặc tham ô sao?"
"Ấy lão gia tử, miệng cháu tiện, nói đùa thôi, ngài đừng coi là thật." Diệp Lăng vội vàng nói, một bên Mạc Tư Thanh liếc mắt nhìn Diệp Lăng.
"Nói cái gì đó, đây đều là bảo vật tổ truyền của nhà em. Trước đây Mạc gia em là danh môn vọng tộc, đã từng làm Tể tướng, chưa thấy việc đời thì đừng có nói lung tung."
Mạc Tư Thanh cười nói với Diệp Lăng. Diệp Lăng ngẩn người, ôi, Mạc gia còn có loại lịch sử vinh vang này sao, đúng là hắn không biết, Mạc gia lại còn là quý tộc có nội tình phong phú như vậy.
Lão gia tử lắc đầu, chỉ vào một chiếc ghế nói: "Lại đây, tiểu tử ngồi xuống tâm sự với ta."
"Lão gia tử, đây là chút tấm lòng của cháu, đặc biệt điều chế cho ngài một viên thuốc, sau khi ăn vào bảo đảm thân thể sẽ vô cùng khỏe mạnh, có mùi hương rất thơm."
Diệp Lăng vừa nói chuyện vừa lấy ra một cái hộp rồi mở ra, bên trong có chứa một viên thuốc có kích thước như móng tay, màu xanh, tỏa ra hương thơm thấm vào ruột gan.
Mùi thơm lượn quanh, khi hít vào làm cho người ta tinh thần thỏa mái, cả người dễ chịu. Thậm chí lỗ chân lông mở ra, có cảm giác linh lực chui vào.
Đây là viên thuốc mà Diệp Lăng lấy Thanh Long Ngọc Tủy và lực lượng Kim Đan của mình mà luyện chế ra. Không dám nói lão gia tử ăn vào sẽ trẻ lại, nhưng sống thêm tám năm mười năm thì không thành vấn đề.
"Diệp Lăng, viên thuốc này không có chuyện gì chứ, đừng có khi ăn vào rồi làm hại sức khỏe của ông nội em." Mạc Tư Thanh có chút ngẩn ra hỏi.
Diệp Lăng lắc đầu: "Nói cái gì đó, anh cũng không muốn chết, ông nội uống viên thuốc này tuyết đối có thể thoải mái sống thêm mười năm nữa."
Mười năm, nghe rất ngắn, nhưng là thời gian đủ để Mạc gia trở thanh gia tộc không thể rung chuyển. Lão gia tử sống thêm mười năm, chính là một tồn tại chống đỡ cho gia tộc.
"Không tồi không tồi, là đồ tốt, trước đây ta có gặp qua một vị lão đạo, ông ta tính một quẻ cho ta, nói ta sống được đến năm 96 tuổi, năm nay ta đã 95, cách cái chết cũng chỉ còn lại một năm."
"Không nghĩ tới bây giờ lại có được loại bảo bối này, lão già ta thật đúng là có phúc."
Lão gia tử cười ha hả, mắt Diệp Lăng sáng lên: "Ông nội, không biết người tính quẻ cho ngài là vị cao nhân nào?"
Lão đạo tính ra được ngày chết của lão gia tử, tuyệt đối là một thế ngoại cao nhân. Vừa rồi Diệp Lăng đã nhìn ra, tuy thân thể và xương cốt của lão gia tử nhìn như mạnh khỏe, thế nhưng tử khí quấn quanh thân, thọ mệnh không vượt qua được một năm.
"Diệp Lăng, lão gia tử còn ở chỗ này, anh đây là đang nói bừa cái gì vậy."
Mạc Tư Thanh không vui, đánh nhẹ Diệp Lăng một cái, lẩm bẩm, vội vàng ra hiệu bằng mắt với Diệp Lăng. Lão gia tử còn ở chỗ này, anh nói xằng nói bậy gì đó hả, đây không phải rõ ràng làm cho lòng của lão nhân ngài khó chịu sao.
"Lão đạo kiêu ngạo kia gọi là Đạo Minh chân nhân, thật sự là một Lục Địa Thần Tiên, thuật bói quẻ vô song, những chuyện khác đều bị một lời của ông ta nói trúng."
"Bé con, thân thể của ta tự ta biết, viên thuốc này của Diệp Lăng đúng là bất phàm."
Diệp Lăng ngẩn người, hắn còn nghĩ người nào lại tính quẻ linh như vậy, thì ra là sư phụ đã chết của Lý Thiên Hạo, môn chủ đời trước của Thiên Cơ môn, thảo nào.