Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 476 - Chương 476: Lại Là Một Cái Bẫy

Chương 476: Lại là một cái bẫy

Hoàng Đế là một vương giả truyền kỳ ở giới lính đánh thuê, là một sự tồn tại tuyệt đối không thể vượt qua.

Quân Đoàn Ma Quỷ của gã đã tung hoành ở khắp nơi, trên mỗi một chiến trường bọn chúng đều sáng lập ra những chiến tích vô cùng sáng chói.

Quân đoàn của gã dường như càn quét ở khắp mọi nơi, Nam Phi Nam Mỹ và các đất nước nhỏ khác, chiến loạn dồn dập, Hoàng Đế chính là vương giả chí cao vô thượng.

Thế nhưng gã thế mà lại vì năm tỷ mà gã gục ở hoa Hạ, ngã gục ở trong một âm mưu, điều này khiến cho người có lòng tự tôn cao như gã bị đả kích mãnh liệt.

Mười Đại Lực Sĩ đã chết, điều này khiến gã có chút chịu không nổi, cuối cùng còn biết được bản thân gã bị người khác lừa gạt, điều này càng khiến cho Hoàng Đế trở nên điên cuồng.

Vương giả không phải là kẻ để cho người khác trêu đùa, vương giả phải là người khiến cho vô số người cung kính tôn sùng, đây mới là vương giả, nếu không không đó chỉ là một con hát, là một món đồ chơi.

“Khương Tiểu Bạch! Lá gan của mày cũng thật lớn, ngay cả tao mà mày cũng dám đùa giỡn, nếu như không phải vì kẻ kia sơ ý để tao chạy thoát, thì chỉ sợ tao đã chết Đông Hải như ý nguyện của mày rồi.”

“Ba năm trước, lần đầu tiên mày đến thuê quân đoàn của tao đi giết một tỷ phú có thù oán với mày.”

“Hai năm trước, mày lại đến thuê chúng tao đi giết một tên quan cấp cao ở Hoa Hạ, muốn tao khiến tên đó phải trầm mình trong biển rộng.”

“Mà năm nay, mày lại chuẩn bị để tao lặng lẽ chết ở Hoa Hạ đúng không, bạn tốt của tao à, cách báo đáp của mày khiến tao có chút không tiếp nhận nổi đó.”

Sau khi Hoàng Đế nói xong, Khương Thiên đã hoàn toàn choáng váng, xong đời rồi, thật sự xong đời rồi, thằng khốn này rốt cuộc đã gây ra bao nhiêu họa lớn đây.

Đôi mắt của Khương Tiểu Bạch đã hoàn toàn không còn sức sống, gã nhìn chòng chọc vào Hoàng Đế, khinh bỉ cười: “Mày cũng lừa tao, ha ha, tới đây đi, có gan thì giết tao đi!”

“Chính tao đã đặt ra cái bẫy này cho mày đấy, mày không phải là vương giả chí cao vô thượng sao, mày không phải là sự tồn tại vô địch trong thiên hạ sao?”

“Mẹ nó mày suýt nữa thì chết ở Hoa Hạ? Ha ha, mẹ nó đúng là một con khỉ a!”

“Đáng đời bị lão tử đùa giỡn, Hoàng Đế, có gan thì tới giết tao đi, giết tao đi!”

Khi nói đến những tiếng cuối cùng, Khương Tiểu Bạch gần như điên cuồng thét lên, gã đã hoàn toàn mất đi tất cả hy vọng, hiện tại thần trí của gã đã không còn được bình thường nữa rồi.

“Yên tâm đi Khương Tiểu Bạch, hôm nay mày tuyệt đối không thể sống được đâu, cái chết của mày tuyệt đối không thể bù đắp được sự tổn thất Mười Đại Lực Sĩ của tao đâu! Mày phải chết!”

Vừa nói xong, tay của Hoàng Đế bỗng nhiên dùng sức, răng rắc một tiếng vô cùng dứt khoát, đồng tử của Khương Tiểu Bạch bỗng nhiên trừng lớn, sau đó thân thể liền vô lực ngã xuống đất, gã đã tắt thở.

Khương Thiên cảm giác như trời đất đang quay cuồng, trước mắt ông ta tối sầm lại, trực tiếp té trên mặt đất, ông ta không thể nào tiếp nhận được việc con trai bị người khác giết chết ngay trước mặt mình.

Hô, một luồng gió không biết từ thổi đến khiến trong lòng mọi người đều phát lạnh, chết rồi, Khương Tiểu Bạch chết rồi.

Tứ đại công tử tung hoành ngang dọc ở Thủ Đô cứ như vậy mà chết đi, nhưng trên người lại cõng một thân tiếng xấu, những tiếng xấu này sẽ vĩnh viễn theo gã xuống mồ.

Một đời đại thiếu cao sang cứ như vậy chết ở trong tay Hoàng Đế, không biết đó là may mắn hay là bất hạnh.

Diệp Lăng cười nhạt, Khương Tiểu Bạch, cho dù đến Âm Phủ thì gã cũng đừng mong có thể sống tốt, ở đó chính là địa bàn của ông đây, chỉ cần hắn chào hỏi vài câu với Thanh Y, thì gã Khương Tiểu Bạch sẽ triệt để xong đời.

“Mày dám giết con trai tao! Diệp Lăng, mau bắt gã lại! Nhanh!” Khương Thiên vùng vẫy đứng lên, thấp giọng rít gào, tròng mắt đã biến thành màu đỏ, bên trong chứa đầy tơ máu.

Diệp Lăng lạnh nhạt quay đầu, nhìn Khương Thiên: “Ông bảo tôi lên tôi liền lên? Mẹ nó tôi cũng đã ba mươi tuổi, chẳng lẽ tôi không có chủ kiến của chính mình à?”

Phốc phốc, Khương Thiên lập tức phun ra môn ngụm máu, khí tận công tâm, cái chết của con trai và câu nói tức chết người không đền mạng của Diệp Lăng khiến ông ta suýt chút nữa sụp đổ.

“Hôm nay tất cả các người đều phải chết, lũ người Hoa Hạ đê tiện, tao sẽ không để ai sống sót hết!”

Hoàng Đế điên cuồng rống to, hai cánh tay chấn động, quần áo của gã vang lên tiếng phần phật, không gió mà bay, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.

Diệp Lăng ngẩn người, lập tức nở một nụ cười rất tùy ý: “Mày có biết, mày chỉ cách cái chết một chút xíu như thế này.”

Vừa nói, Diệp Lăng vừa dùng ngón cái và ngón trỏ tạo ra một khoảng cách rất nhỏ: “Thấy không, chỉ cách chút xíu như vậy thôi, mày chỉ là một kẻ Trúc Cơ Kỳ mà cũng dám nói muốn giết người?”

“Mạc Tinh, mau tới cho gã một bài học đi, để gã nhìn cho rõ, Kim Đan Kỳ lão tổ cậu vẫn còn đang đứng ở đây, thế mà gã cũng dám làm càn?”

Mạc Tử Thư lập tức ngẩn người, cháu trai của ông ta từ khi nào đã thành Kim Đan Kỳ lão tổ rồi? Không phải nó chỉ là một đứa khốn kiếp không học vấn không nghề nghiệp thôi sao?

“Diệp Lăng! Mẹ nó cậu lại muốn mưu hại tôi à, tôi lại không sử dụng được bản lĩnh thần thông kia, có phải cậu đang muốn mưu hại tôi không!”

Mặt Mạc Tinh đen lại, nếu như cậu ta có bản lĩnh thì khỏi phải nói, cậu ta chỉ cần dùng nửa phút liền có thể bóp chết gã Hoàng Đế đang đứng trước mặt kia như bóp chết một con kiến nhỏ, nhưng nếu không có bản lĩnh thì ai sống ai chết còn chưa biết đâu.

“Chậc chậc, cậu nhìn cậu kìa, sao mà lại không có tiền đồ như vậy chứ, thôi để tiểu gia tôi giúp cậu làm chuyện này vậy.”

Vừa nói, thân thể Diệp Lăng vừa vọt về phía Hoàng Đế, Hoàng Đế ở phía đối diện nhìn thấy Diệp Lăng đánh tới, gã lập tức nở một nụ cười dữ tợn, chỉ là một kẻ bình thường mà cũng dám động thủ với gã?

“Phá Quân quyền, chết đi cho ta!”

Oanh, Hoàng Đế xuất thủ, đấm ra một quyền, quyền phong đáng sợ vang lên theo quỹ đạo của nắm đấm, sức mạnh của Hoàng Đế rất lớn, gã có thể tưởng tượng được, một quyền này đã đủ để khiến cho một quyền kia của Diệp Lăng biến thành thịt nát.

Phác thông, một tiếng nặng nề vang lên, Diệp Lăng đã tới trước mặt Hoàng Đế, mặc cho nắm tay của Hoàng Đế nện trên lồng ngực mình, nụ cười xán lạn của hắn khiến cho Hoàng Đế có chút kinh hãi.

Nắm tay đã trầy da tróc thịt, mẹ nó, đánh kẻ khác nhưng lại khiến bản thân trầy da tróc thịt, tên kia thì vẫn đứng như không có việc gì, mẹ nó đây tuyệt đối là lần đầu tiên kể từ lúc khai thiên lập địa.

“Không thể nào! Mày rốt cuộc là ai!”

Hoàng Đế có chút khiếp sợ, gã thật sự khiếp sợ, gã đã tung hoành thiên hạ nhiều năm như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gã gặp phải việc quỷ dị như thế này, chuyện như thế này trước đây chưa từng xảy ra.

Diệp Lăng quay đầu: “Nói như thế nào đây, có lẽ mày đã từng gặp tao rồi đó, nhưng có lẽ không phải là cùng một người, tao tên là Diệp Lăng!”

Diệp Lăng?

Sao cái tên này lại quen thuộc như vậy nhỉ, đột nhiên gã Hoàng Đế trợn to con mắt, dường như đã nghĩ tới điều gì đó, mẹ nó, xong đời rồi, gã đã bị gài bẫy, đây chính là một cái bẫy!

“Chúc mừng mày, việc mà mày nghĩ đến chính là sự thật đó, nhưng mà rất xin lỗi, mày đã không còn cơ hội nữa rồi, hãy trở về tìm Chân Chủ của mày đi!”

Phanh, Diệp Lăng đánh một quyền lên lồng ngực Hoàng Đế, sau đó thu tay về, nhàm chán lắc lắc, sau đó xoay người rời đi.

Thân thể Hoàng Đế chấn động, đứng tại chỗ nhìn Diệp Lăng xoay người rời đi, gã chật vật nâng lên một ngón tay: “Mày...”

Phốc phốc, còn chưa dứt lời, gã Hoàng Đế đã phun ra một ngụm máu tươi, bên trong có xen lẫn nội tạng vỡ nát, nhìn sơ qua thì có vẻ như một quyền vừa rồi không gây ra thương tích gì cho Hoàng Đế cả, nhưng thực chất thì toàn bộ nội tạng của gã đều đã nát vụn.

Phác thông một tiếng, Hoàng Đế hét lên rồi ngã gục xuống đất, một đời kiêu hùng, một sự tồn tại truyền kì cứ như vậy bị một quyền của Diệp Lăng đánh chết.

“Mang tất cả bọn họ về, Khương Thiên, tôi đã giúp ông báo thù cho con trai rồi đó.”

Diệp Lăng cười xán lạn khiến cho Khương Thiên lập tức kinh hãi, cậu thanh niên này, thật sự khiến người ta sản sinh ra một cảm giác khủng hoảng nồng đậm.

Con mắt Mạc Tư Thanh phát ra ánh sáng, đây mới thật sự là anh hùng a, cô chậm rãi chạy đến bên người Diệp Lăng, sau đó hôn hắn một cái, Diệp Lăng lập tức ngẩn người, nhìn khuôn mặt đen thui của Mạc Tử Thư cười khan.

Bình Luận (0)
Comment