Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 475 - Chương 475: Cút Ngay Cho Tao

Chương 475: Cút ngay cho tao

Giọng của Khương Thiên phát run, vì sao ông ta lại cảm thấy Khương Tiểu Bạch quen thuộc trước mắt này lại xa lạ như thế.

Đúng, từ nhỏ Khương Tiểu Bạch đã rất kiêu ngạo, luôn gây chuyện nhưng cũng không có nghĩa là sau khi lớn lên gã sẽ trở thành tên hỗn đản tội ác tày trời bị vô số người khinh bỉ.

Đúng, Khương gia bọn họ là danh môn vọng tộc, bạn có thể nói một gia tộc dẫm đạp lên máu tươi mà lớn mạnh là không có văn hóa, thế nhưng không thể nói nó không có gia giáo.

Nhưng vì sao, vì sao Khương Tiểu Bạch lại biến thành cái dạng này, từ đầu đến cuối Khương Thiên đều không cách nào tưởng tượng được

Mắt Khương Tiểu Bạch đỏ bừng, nhìn cha mình trước mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà tôi bị đánh bại!"

"Mạc Tư Thanh thì như thế nào! Mạc gia thì sao! Không phải là dựa vào một lão gia hỏa để kéo dài hơi tàn sao! Tao không phục, Khương gia chúng ta không kém gì Mạc gia!"

"Muốn bắt tao? Ha ha chờ kiếp sau đi, từ nhỏ Khương Tiểu Bạch tao chính là một người tài giỏi, tao không phục ai cả!"

"Diệp Lăng! Mạc Tinh! Có năng lực thì hai đứa mày giết tao đi! Không giết chết tao, sớm muộn gì tao cũng sẽ giết cả nhà bọn mày"

Khương Tiểu Bạch hoàn toàn điên rồi, đã đánh mất lí trí, lời phản nghịch lớn như thế cũng dám nói ra. Mặt Khương Thiên hoàn toàn thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

"Dám nhục mạ ông nội tao?! Mẹ nó tao làm thịt mày!"

Mạc Tinh điên cuồng rống to, thân thể lóe lên, một cước đá vào đầu Khương Tiểu Bạch. Một tiếng rầm vang lên, Khương Tiểu Bạch hét lên rồi ngã gục xuống, trong miệng phun ra rất nhiều máu tươi.

Diệp Lăng cũng nhe răng cười một tiếng, đi nhanh một bước, một tay trực tiếp nắm lấy tóc Khương Tiểu Bạch, sau đó cười nhạt với Khương Thiên: "Chú Khương, tôi thay ông dạy dỗ tên hỗn đản này, ông không để ý chứ?"

Nói xong, bỗng nhiên tay Diệp Lăng kéo một cái, sau đó hung hăng đập đầu Khương Tiểu Bạch lên tường, chỉ nghe một tiếng rầm vang lên nặng nề, thân thể Khương Tiểu Bạch mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống mặt đất.

Máu tươi từ trên trán Khương Tiểu Bạch trực tiếp chảy xuống, ở một bên Khương Thiên ngửa mặt lên trời hít sâu một hơi, nhẫn nhịn không đi ra ngăn cản.

Đều đã đến tình trạng này, nếu như ông ta vẫn còn liều lĩnh bao che cho con mình, đó chính là muốn toàn diện khai chiến với Mạc gia. Cái giá phải trả này, ông ta không có tư cách để bắt đầu nó.

Vả lại, thân thể của vị lão gia tử Mạc gia kia vẫn còn mạnh khỏe, nhưng cha của ông ta lại bệnh nặng nằm trên giường. Người sáng suốt nhìn là biết có thể sống qua năm nay hay không cũng là vấn đề.

Hơn nữa, vào giờ phút quan trọng ở nơi này chống lại Mạc gia, là một hành động ngu xuẩn. Vả lại, Khương Tiểu Bạch dám nhục mạ vị lão nhân kia, nếu thật tính toán kỹ hơn, sợ rằng ông cụ nhà mình cũng sẽ xông lên, tự tay đập chết đứa cháu ruột đã nhục mạ chiến hữu của mình.

"Khương Thiên, tôi muốn anh cho tôi một lời giải thích rõ ràng về chuyện này, nếu không mặc dù là một tiểu bối, Mạc gia chúng tôi cũng sẽ để cho nó không chết thì không được!"

Mạc Tử Thư cắn răng nghiến lợi nói, sắc mặt tái xanh. Dám ở trước mặt ông làm nhục cha ông, ông không trực tiếp xông lên bóp chết tên hỗn đản này đã rất có giáo dưỡng rồi.

"Thật là một tên không biết sống chết, chỉ bằng mày cũng dám xằng bậy nói về mấy vị lão gia tử vì nước mà dám hi sinh quên mình sao? Không có bọn họ, hiện tại cũng không biết mày đã biến thành cái gì đâu!"

Trong mắt Diệp Lăng toát ra lửa giận, kéo đầu Khương Tiểu Bạch hung hăng đập vào tường. Khương Tiểu Bạch trực tiếp nằm trên mặt đất, thở hổn hển kịch liệt, con mắt giống như cá chết.

"Diệp Lăng! Có phải cậu ra tay quá nặng rồi không!" Rốt cuộc Khương Thiên cũng không nhịn được nữa. Mạc gia có thể phát uy, thì ông ta có thể coi như không thấy, dù sao Khương Tiểu Bạch dám nhục mạ lão gia tử Mạc gia, đây vốn là hành động tìm chết.

Nhưng Diệp Lăng mày là cái thứ gì, cũng dám đụng đến con trai của tao. Thực sự cho rằng khuôn mặt khổ sở cầu xin của tao đây là dành cho mày sao?

"Khương Thiên! Ông đây ra tay rất nặng, ông không biết sao? Muốn động vào tôi thì cứ tới. Nếu như ông không đụng được vào tôi thì đừng trách tôi không chút khách khí!"

"Người đâu, mang Khương Tiểu Bạch về Cục Dị Năng cho tôi, tra hỏi thật tốt, thuận tiện cộng cho gã tội danh nhục mã lãnh tụ, ai hỏi thì kêu Diệp Lăng tôi thêm vào!"

Diệp Lăng cười nhạt, không chút do dự đối mặt với Khương Thiên. Ta ngồng cuồng như thế đó, thì sao. Thật sự cho rằng ta không lên tiếng là không đủ tư cách sao?

"Là Tướng quân, người đâu, mang tên này đi!"

Người Cục Dị Năng nhất thời cúi chào quát lên, sau đó trực tiếp kéo Khương Tiểu Bạch muốn mang đi. Vương Cương và Thôi Hồng nhìn thấy mấy ông lớn muốn nổi bão, từng người đều lùi một bước, nào dám ngăn cản.

Khương Thiên trực tiếp đứng bên cạnh người của Cục Dị Năng nghiêm mặt nói: "Thả nó ra cho tôi! Muốn dẫn người đi cũng phải là bọn người này mang đi. Đúng là tôi đã quên, Diệp Lăng cậu còn là Tướng quân."

"Còn mời ông mau tránh ra, đây là chuyện nội bộ của Cục Dị Năng chúng tôi, ông không có quyền nhúng tay vào!"

Người của Cục Dị Năng cũng không để ý đến dáng vẻ này của Khương Thiên, bọn họ đều là tinh anh đặc biệt được Thần Phong lựa chọn, đều là con em đại gia tộc có thiên phú võ đạo ở bên trong chỗ sâu của Thần Long Giá. Vốn không sợ cường quyền của thế tục.

"Diệp Lăng! Cậu dám! Đây là cậu muốn trở thành địch của Khương gia!" Nhất thời Khương Thiên rống giận.

Diệp Lăng cũng cười nhạt, nhún vai nói: "Khương Thiên, tôi không muốn trở thành địch của Khương gia ông, tôi chỉ muốn trở thành kẻ địch với ông, trở thành kẻ địch với Khương Tiểu Bạch. Nếu như ông cảm giác mình có thể đại biểu cho Khương gia, vậy thì xông qua đây."

"Nếu như ông muốn động vào tôi, thì cứ tới. Nếu như không có bản lĩnh làm chuyện này thì bây giờ cút đi cho tôi!"

Diệp Lăng hoàn toàn mở ra răng nanh của mình. Hắn là ai, là Tướng quân của Cục Dị Năng, là Thần Thủ Hộ nắm giữ con dấu thủ hộ Hoa Hạ.

Mạc Tử Thư cũng bị sự cuồng ngạo của Diệp Lăng làm cho rung động. Phải biết rằng Khương Thiên này có cùng cấp bậc với ông, thế nhưng Diệp Lăng lại không cho một chút mặt mũi nào.

Chẳng qua lập tức ông liền bình thường trở lại, Diệp Lăng là một thanh niên sáng tạo ra truyền kỳ, bây giờ đã không có bất kỳ gia tộc nào có thể trấn áp được hắn.

Sự tồn tại của hắn không có giá trị nào có thể thay thế. Ở nước ngoài là đầu sỏ chấn nhiếp vô số thế lực mạnh mẽ. Trong nước hắn chính là Thần Thủ Hộ quản lý giới Tu Luyện của Hoa Hạ.

Nhân vật có cấp bậc này, thậm chí đủ để cho hắn đứng cao hơn nhóm người Mạc Tử Thư. Địa vị và thực lực quyết định tất cả.

Khương Thiên tràn đầy phẫn nộ, nhưng cũng không biết làm sao. Ngay cả ông ta cũng không có cách nào dùng sức mạnh trấn áp được người này.

Cũng vào lúc này, một đạo thân ảnh như gió lặng lẽ đi vào phòng, sau đó bỗng nhiên hành động, trực tiếp đánh lui người Cục Dị Năng đang đỡ lấy Khương Tiểu Bạch.

Răng rắc, bàn tay trực tiếp bóp vào cổ Khương Tiểu Bạch, thanh âm thanh thúy làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

Thân ảnh cao lớn, gương mặt lạnh nhạt, trong mắt không có gì ngoại trừ sát khí và sự phẫn nộ. Y chính là Hoàng Đế, vương giả truyền kỳ trong nhóm lính đánh thuê đã chạy trốn được khỏi trang viên của Diệp Lăng ở thành phố Đông Hải.

"Anh là ai! Mau buông Tiểu Bạch ra, nhanh lên!"

Khương Thiên ngẩn người, vội vã lo lắng hô lên, mà người Cục Dị Năng cũng có chút khiếp sợ. Một người cầm đầu vội vàng đứng phía trước đám người Diệp Lăng.

"Hoàng Đế! Ngươi lại dám xuất hiện ở nơi này!"

Một câu nói này đã vạch trần thân phận vương giả truyền kỳ nhiều năm tung hoành thế giới của tên này.

"Ta tới đây, cũng không có ý định sống mà trở về!"

Giọng của Hoàng Đế khàn khàn, hơi nhe răng cười, nhếch miệng cười nhìn Khương Tiểu Bạch đã biến thành bộ dạng thê thảm.

"Ngươi nói có đúng không? Đại ân nhân của ta!"

Bình Luận (0)
Comment