Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 486 - Chương 486: Trùng Hợp Vậy Sao?

Chương 486: Trùng hợp vậy sao?

Khu nghĩ dưỡng khách sạn Nhĩ Thiện, Mạc Tinh buồn chán tột độ, cảm thấy bản thân mình sắp ngủ quên luôn rồi.

Nhìn đồng hồ đeo tay, Mặc Tinh không khỏi ngồi dạy lẩm bẩm: “Vô Đạo đi đâu rồi, đi nửa tiếng rồi, sao vẫn chưa quay lại?”

“Chẳng lẽ không kiềm chế nổi sự hoang dại của bản thân mà đi phát tiết rồi? Đm, cũng không biết đường kêu tôi, tôi cũng ngột ngạt lắm đây này.”

Khi mà Mạc Tinh đang bực tức, đột nhiên anh ta vội vàng dụi mắt, ở phía không xa, Diệp Vô Đạo và một cô gái mặc đồ thể thao màu hồng phấn đang đi về hướng này, hai người cúi đầu vừa nói vừa cười.

“ Vl, không thể nào! Đm đang đùa với tôi đấy à? Hay là miệng mình hiển linh, nói phát trúng luôn?”

“Không đúng không đúng, chắc chắn là cậu ta đi đến quán trọ lao động phía dưới ra giá 100 tệ, sau đó rất nghĩa khí đưa người ta đến chỗ mình.”

Căn bản là Mạc Tinh không muốn tin, đùa gì chứ, lúc nãy đi nửa tiếng đồng hồ, vậy mà lại đưa về một cô gái?

“Này Mạc Tinh, tôi giới thiệu với cậu một chút, đây là Lý Tình, bạn của tôi.”

Diệp Vô Đạo đưa cô gái Lý Tình mặc đồ phấn hồng tới bên cạnh Mạc Tinh cười, Lý Tình mỉm cười nhẹ giọng chào hỏi với Mạc Tinh.

Mạc Tinh ngẩng đầu, nhìn Lý Tình dáng vẻ yêu kiều, tính tình rất tốt, cả người toát lên mùi vị tuổi trẻ, thật rung động: “Đây không phải là gái làng chơi.”

“Trời ơi, đất hỡi, mấy người ghét tôi đến mức nào vậy, tên khốn kia ra ngoài nửa tiếng đồng hồ thế mà lại đưa về một người? Tôi cũng ngồi nửa tiếng đồng hồ mà chẳng thấy ai tới tán tôi.”

Trong lòng Mạc Tinh điên cuồng gào thét, còn đứng lên nở một nụ cười rạng rỡ đáp lại, sau đó kéo Diệp Vô Đạo sang một bên, Diệp Vô Đạo đang tràn đầy hạnh phúc ngơ ra, cau mày lại.

“Tôi bảo cậu này, đây có phải do cậu thuê đến không? Tôi nói này người anh em, chúng ta không thể làm như vậy, trước không nói đến phía tôi, đây là hao tổn uy danh của Diệp Vô Đạo cậu đấy.”

“Lại nói, nếu như để ông già nhà cậu biết, chắc chắn đánh gãy chân cậu, cậu không thể tiêu tiền hoang phí như thế, chỗ anh em với nhau tôi cũng chẳng cà khịa gì cậu.”

Diệp Vô Đạo ngơ người, nhìn Mạc Tinh tận tình khuyên bảo mà mặt lập tức tối sầm lại, đưa nắm đấm đánh lên đầu anh ta, thấp giọng gào: “Cậu mới thuê người ấy, đây là bạn tôi mới quen, tôi nói cho cậu biết, tôi cảm thấy rất tốt, cậu đừng có làm loạn vớ vẩn, không thì tôi vặn nát xương cậu, biến cậu thành đống sắt vụn!”

“Mấy người ở bên đó nói gì vậy, nói chuyện vui vẻ thật.” Lý Tình mỉm cười, cô cũng có cảm tình với Diệp Vô Đạo.

Tình cảm thực sự là thứ rất kỳ diệu, có vài người ở với nhau một năm, ở với nhau một kiếp, mặc dù là vợ chồng cũng chỉ duy trì mở mức tình thân.”

Nhưng lại có vài người, chỉ một lần gặp mặt, liền tâm đầu ý hợp, trong thực tế có rất nhiều ví dụ, đó chính là mắt đối mắt của baba và đậu xanh.*

Mắt đối mắt của baba và đậu xanh (王八对绿豆,对上眼了) một cụm từ của Trung Quốc để chỉ tình yêu nam nữ, vì trước mắt con baba chỉ có hạt đậu xanh, chỉ có hạt đậu xanh đặt trước mặt nó, nó chỉ có sự lựa chọn là “nhìn đậu”. Mắt nhìn không di chuyển, nhìn chằm chằm không rời đi đâu, dùng để so sánh với ánh mắt của tình yêu nam nữ. (Theo baidu)

“Không có gì không có gì, cậu ấy khen em xinh đẹp thôi, Tình nhi, đến đây, chúng ta đi nướng đồ ăn, anh không ngờ em cũng đến từ sâu trong Thần Long Giá.”

“Đúng vậy, không ngờ anh cũng vậy, thật sự là duyên phận, hơn nữa em cũng nghe qua về Diệp gia nhà anh rồi, là thế gia vọng tộc.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về khu ăn đồ nướng, Mặc Tinh đi đằng sau, khuôn mặt đen sì lẩm bẩm: “Lại còn Tình nhi nữa, gọi buồn nôn kinh, đm cậu là Phúc Nhĩ Khang à.”

Rầm, Diệp Vô Đạo đá mạnh về phía sau một cái, Mạc Tinh bị đá ngã xuống, mặt tiếp đất, Lý Tình nghe thấy âm thanh phía sau giật mình che miệng: “Chuyện gì thế?”

“Không có gì không có gì, người anh em của anh hồi bé bị bại liệt, đôi khi bước chân sẽ không được linh hoạt, kệ cậu ta đi.”

Diệp Vô Đạo mỉm cười, chân lại đá Mạc Tinh khuôn mặt đen sì nói: “Tôi nói rồi đấy, mau chóng đứng dậy, nếu không thì về phòng đi.”

“Cậu là thằng khốn, cậu quên tôi hồi bé bị bại liệt à? Còn không mau cõng tôi, cậu còn có tình thương không thế!”

Hai mắt Mặc Tinh nhìn chằm chằm Diệp Vô Đạo nói, Diệp Vô Đạo ngớ người, ồ đúng rồi, ngược lại quên cho cậu ta thêm một ánh hào quang đặc biệt nữa.

Khu đồ nướng, ba người ngồi trên một bàn tròn, than cháy đỏ, phía trên nướng thịt với rau củ, tiếng lách ta lách tách kèm theo mùi thơm bốc lên.

Lý Tình và Diệp Vô Đạo nói chuyện cả ngày, tràn đầy vui vẻ, một tay Mạc Tinh chống cằm, nhìn về khung trời xa xôi, cảm thấy vô cùng thê thảm.

Dường như thời khắc này, trời đất thay đổi khung cảnh, bầu trời âm u ảm đạm không có sao, từng bông tuyết bay bay, toàn bộ cùng đất đều là tuyết rơi đầy trời, gió bắc lạnh thấu xương như mũi dao.

Mạc Tinh mặc đồ rách tả tơi ngồi trong nền tuyết, khóc thầm, thật bi thương, những đôi mắt xung quanh đều đang cười haha cà khịa anh.

“Ôi trời ơi là trời, đất ơi là đất…”

Một khúc ca tràn đầy tâm trạng không kiềm chế nhàn nhạt bay ra từ trong miệng Mạc Tinh, Diệp Vô Đạo ở bên cạnh lấy nắm đấm đánh vào đầu anh ta, đánh anh ta về hiện thực.

“Tôi nói này nếu thật sự không ổn thì về phòng đi, nói nhiều lời vô ích thế làm gì, lại còn hát nữa, không sợ gọi quái vật biển lên à.”

Nghe thấy lời của Diệp Vô Đạo, Mạc Tinh hậm hực cắn răng, dùng dĩa xiên miếng thịt bò đã nướng xong, tức giận cắn một miếng nhai nuốt: “Đm tôi nhẫn nhịn lắm rồi, còn gọi quái vật biển nữa, tôi gọi rong biển lên còn tạm được.”

Vào đúng lúc này, một cô gái mặc đồ trắng đột nhiên đi tới bên bàn, khuôn mặt cô gái rất xinh đẹp, trang sức trang nhã nhẹ nhàng, tóc dài phất phơ, phóng khoáng mạnh mẽ.

“Vị tiên sinh này, cho hỏi anh đã có nữ đối tác chưa?”

Giọng cô gái nhẹ nhàng, Mạc Tinh lập tức ngơ người, chỉ vào chính mình, cô gái gật đầu, Mạc Tinh lập tức phát điên, woah, anh em ơi mùa xuân của tôi tới rồi.

“Chưa có, tôi không giống một vài người, cứ thấy phụ nữ là động dục, muốn làm rõ chuyện tình yêu, phải được thiết lập trên cơ sở tình cảm.”

“Người đẹp, em có tin vào nhất kiến chung tình không?”

Mạc Tinh đứng dậy mỉm cười, điệu cười rất rạng rỡ, Diệp Vô Đạo ở bên cạnh ngơ người, lải nhải xuýt xoa, chẳng lẽ núi Phổ Đà thật sự là nơi ban phước lành cho anh em?

“Tôi tin, chẳng qua tôi nghĩ, liệu anh có để bụng chuyện dùng bữa tối dưới anh nến với một phụ nữ lớn tuổi hơn anh không?”

Cô gái cười nhẹ, khuôn mặt hơi đỏ, Mạc Tinh vội vàng lắc đầu: “Người đẹp, nói gì vậy, anh em chúng tôi giống người như vậy sao, tình yêu ấy mà, không phân biệt tuổi tác, không phân biệt khoảng cách.”

“Chỉ cần yêu thương lẫn nhau, tuổi tác căn bản không thành vấn đề, có thể nói, dù sao thì em cũng đừng nghĩ như vậy!”

Mạc Tinh ưỡn ngực, vô cùng kích động, cô gái lập tức vui vẻ gật đầu: “Vậy được, mời đi với tôi.”

Diệp Vô Hạo đờ người, nhìn Mạc Tinh kích động rời đi cùng cô gái còn không ngừng coi khinh cà khịa anh.

“Thế giới này thật sự là không có chuyện kỳ quái gì là không có, tôi thật sự bái phục!”

Diệp Vô Đạo lắc đầu thở dài, trùng hợp vậy sao? Không hề ngại ngùng à? Lại còn là phụ nữ đứng ra xung phong tiến công nữa?

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Lăng thức dậy, đi tới trước cửa phòng Diệp Vô Đạo gõ cửa, Diệp Vô Đạo dụi con mắt lim dim đi ra.

“Mạc Tinh đâu? Vẫn chưa dậy à?” Diệp Lăng ngó vào trong căn phòng hỏi.

Diệp Vô Đạo vẫy tay: “Cái này à, vẫn chưa quay về, tối hôm qua người anh em này tìm được gái đẹp, cũng không biết chết ở đâu rồi.”

Đúng lúc này, cách đó không xa, Mạc Tinh trợn trừng mắt, khuôn mặt ê chề quay về.

Bình Luận (0)
Comment