Mạc Tinh tràn đầy ê chề, hai mắt mệt mỏi, trong mắt mắt đầy tia lửa phẫn nộ bùng cháy.
Diệp Lăng và Diệp Vô Đạo ngơ ra, ehh? Sao cái tên này mới ra ngoài một đêm thôi mà như biến thành người khác thế này?
“Khà khà, tôi bảo này Mạc Tinh, tôi đoán hôm qua chắc cậu thoải mái hết nấc nhể, đôi chân dài đó, dễ chịu không?”
Diệp Vô Đạo đến gần kề sát vai Mạc Tinh cười hihi nói, Mạc Tinh ngẩng đầu lên, tức giận liếc nhìn anh ta, không nói gì quay về phòng, ngồi đờ người trên giường một mình.
“Đcm, cậu ta sao lại vậy, lúc đi rõ ràng còn vui muốn chết.” Khuôn mặt Diệp Vô Đạo hoang mang.
Diệp Lăng trề môi, nói vào bên tai Diệp Vô Đạo: “Cậu tin không, cậu có tin chắc chắn cậu ta bị đùa đến mức phật nhảy tường* không?”
*Một kiểu nói của TQ, ý bảo bị một nhóm người hùa vào nhau lừa, Diệp Lăng muốn bảo Mạc Tinh bị cô gái kia kết hợp với nhiều người khác lừa đảo.
“Cái gì! Phật nhảy tường, tôi không tin, nếu như cậu ta bị đùa phật nhảy tường, với cái tính nóng nảy của cậu ta đã sớm làm loạn ầm ĩ lên rồi.” Diệp Vô Đạo vội vàng nói.
Diệp Lăng chỉ vào bên trong, Diệp Vô Đạo hiểu ý gật đầu, hai người đi vào trong, Mạc Tinh vẫn ngồi một mình trên giường thở dài trong phòng.
“Tôi bảo này Mạc Tinh, rốt cuộc là cậu bị làm sao? Nói cho chúng tôi đi, không xảy ra chuyện gì chứ?”
Diệp Lăng đi tới ngồi xuống bên cạnh Mạc Tinh hỏi, giọng điệu tràn đầy quan tâm, Mạc tinh ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng, lắc đầu: “Thực sự chẳng có gì, nhân phẩm sức quyến rũ của tôi vẫn còn tốt.”
“Thế rốt cuộc làm sao? Sao cậu lại rầu rĩ thế, mau lên, ai bắt nạt cậu, để tôi đi vả nó lật mặt.”
Diệp Vô Đạo giơ cánh tay khỏe khoắn lên, Mạc Tinh nhìn anh ta mỉm cười.
“Không có gì, hôm qua chẳng phải tôi đi cùng với cô gái kia sao, tôi hoàn toàn không ngờ tới, cô ấy luôn nhấn mạnh chuyện có khó chịu với việc chênh lệch tuổi tác hay không, đến nơi tôi mới biết, hóa ra là mẹ của cô ta ưng tôi.”
“Một bà già 60 tuổi, tôi phát điên mất, cùng bà ta đi xem phim, lại còn ăn tối trong ánh nến, kết quả lại còn cưỡng ép kéo tôi về nhà bà ta!”
“Cậu nói xem công lý ở đâu, tục ngữ nói nữ ba năm đi ôm cục gạch*, mẹ kiếp tôi sắp ôm cả một bức tường luôn rồi!”
*Nữ ba năm đi ôm cục gạch, chế từ tục ngữ TQ là nữ ba năm ôm cục vàng, ý là vợ chồng kết hôn, bên nữ hơn bên nam 3 tuổi là có tài phú.
Sự sầu bi của Mạc Tinh, vốn dĩ cho là diễm phúc tới, vui đến nỗi không chịu nổi, kết quả lại là một bà già, mấu chốt là con gái nhà người ta còn nói, gửi mẹ cô ta cho anh một đêm, mình thì đi quẩy banh nóc.
Lúc này, Mạc Tinh rất muốn ngửa mặt lên trời mà hét, kết quả là vẫn nhịn được, mang theo thái độ làm người tốt, đưa bà già đi xem phim.
Diệp Lăng và Diệp Vô Đạo ngu luôn rồi, xuýt xoa, cái này điên thật sự, đây thật sự là xui tới bến.
“Cái này, Mạc Tinh à, cậu cũng đừng nghĩ không thông, nói thế nào thì không phải vẫn còn có người để ý cậu à, đừng để ý tới tuổi tác! Sức quyến rũ của cậu vẫn còn đây.”
Diệp Lăng vội vàng an ủi, bản thân thì không nhịn nổi cười ầm lên, đây là chuyện gì thế.
Diệp Vô Đạo cũng gật đầu: “Đúng rồi đúng rồi, tối qua chẳng phải cậu vẫn nói tình yêu không phân biệt khoảng cách và tuổi tác sao, chỉ cần là yêu nhau thật lòng, không cần để ý tới anh mắt ở bên ngoài, các anh em ủng hộ cậu.”
“Ủng hộ con bà cậu ấy, đi hẹn hò với Tình cách cách của cậu đi, đồ Phúc Nhĩ Khang!” Mạc Tinh nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Lăng ngơ ra, ôi dào ơi, sao lại xuất hiện thêm một Tình cách cách thế này, không ở cùng hai tên khốn này không tới một đêm thôi, sao mọi chuyện quay ngoắt đi thế.
Diệp Vô Đạo nhìn Diệp Lăng có chút nghi ngờ, nói hết một mạch chuyện xảy ra ngày hôm qua, Diệp Lăng nghe xong con ngươi sáng quắc lên, giơ ngón tay cái về phía Diệp Vô Đạo.
“Cậu được đấy, nói đi tìm vợ lại tìm được một người thật, đáng khen, nghe lời hai các cậu, cô gái tên Lý Tình kia cũng ổn đấy, hơn nữa còn là võ đạo thế gia, rất tương xứng với cậu.”
Diệp Lăng vỗ vai Diệp Vô Đạo, mà sau đó lại nhìn Mạc Tinh, hơi hơi lắc đầu: “Được rồi được rồi, xốc lại tinh thần đi, ngày nào đó quay lại Đông Hải, tôi sẽ tìm cho cậu một cô bạn gái.”
“Xem như là bồi thường cho cậu, thế nào? Mau đi rửa mặt, chúng ta chuẩn bị lên núi Phổ Đà đi.”
Diệp Lăng nói xong, quay người rời đi, Mạc Tinh lập tức hưng phấn: “Này, cậu nói lần này tôi có phải thật sự có bạn gái không?”
Bạn gái, không phải là chỉ bạn gái để lên giường, mà là chỉ bạn gái sau này bầu bạn chung sống cùng nhau, nếu như là loại bạn gái thứ nhất,
Mạc Tinh cũng không biết có bao nhiêu rồi.
Ăn sáng xong, Lý Tình gọi điện thoại cho Diệp Vô Đạo, muốn lên núi cùng với bọn họ, Diệp Vô Đạo đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Trên quảng trường khách sạn Nhĩ Thiện, mấy người Diệp Lăng có tới chục người đẹp, dẫn đến thu hút ánh mắt tất cả đàn ông, bảo gồm cả những người đàn ông bên cạnh đã có bạn gái, cũng đều để lại ánh mắt lưu luyến.
Lý Tình cũng bị tình cảnh bên cạnh Diệp Vô Đạo dọa sợ, trời ơi, mười mỹ nữ, vậy mà đều là người phụ nữ của Diệp Lăng, còn vừa nghe thấy Diệp Vô Đạo nói e rằng còn có người khác cũng khó chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Diệp Lăng.
Người vẫn còn chưa rơi vào lòng bàn tay của Diệp Lăng đương nhiên chính là tiểu công chúa Thanh Y của Địa Phủ, hôm nay cô bị mấy người Mạc Tinh và Diệp Vô Đạo coi như đã nằm ấn định trong đám phụ nữ của Diệp Lăng.
Đúng vào lúc này, Thần Phong đột nhiên xuất hiện, cười khà khà, khuôn mặt mang theo sự đào hoa, bên cạnh có một cô gái cao gầy đi cùng, đeo kính đen, trên đầu đội một cái mũ vành rộng, che đi nửa khuôn mặt.
Nhưng Diệp Lăng vừa nhìn liền nhận ra người ở bên cạnh Thần Phong, chính là đại minh tinh Băng Băng, Thần Phong nói sẽ mang bạn gái đến, vốn dĩ cậu ta không nói nhiều, nhưng người cậu ta đưa tới lại là Băng Băng.
Có kịch bản tình yêu vô nghĩa, Diệp Lăng không hề tin tưởng Băng Băng, chẳng qua anh ta cũng không muốn phá chuyện tình cảm hai người, dù sao thì không chừng sẽ gây tổn thương tới Thần Phong.
“Ây dà, tôi đi đây Thần Phong, cậu thật sự tìm thấy bạn gái à, cậu được đấy, bằng cái mồm ngu ngốc của cậu sao lại có thể quyến rũ được người ta thế, tôi thấy khổ chủ chắc chắn phải chịu giày vò rồi.”
Mạc Tinh cười khà khà, Diệp Vô Đạo ở bên cạnh cũng nhìn ra người bên cạnh Thần Phong là ai, đập đập Mạc Tinh.
“Cậu nhìn kỹ xem cô gái đó là ai, Băng Băng.” Diệp Vô Đạo cũng như đang nghĩ cái gì đó nói, anh ta cũng không tin tưởng Băng Băng có thể tận tâm đến cùng với Thần Phong.
Anh ta cũng cho rằng Băng Băng và Thần Phong ở bên nhau chính là để ý tới quyền thế của Thần Phong mà thôi.
Mạc Tinh gật đầu, biểu cảm trên mặt có chút ngại ngùng, sau đó khôi phục trở lại: “Tới đây tới đây, để tôi xem xem, đại mỹ nữ này rốt cuộc là ai đây.”
Thần Phong và Băng Băng đi tới bên cạnh mọi người đều đang cười, Băng Băng tháo kính xuống, lộ ra khuôn mặt thật.
Tất cả các cô gái đều ngơ người ra, các cô không ngờ tới, cô gái mà Thần Phong đưa tới lại là Băng Băng, người này lại đại minh tinh có danh tiếng lớn ở bên ngoài.
“Chị gái! Ra là Băng Băng, haha, thần tượng của tôi, chị Băng Băng, lát nữa cho tôi xin chữ ký nhé!”
“Đúng rồi đúng rồi, chúng ta sẽ đi ra cùng với Băng Băng, nghĩ tới có vẻ như rất háo hức.”
“Háo hức háo hức, cũng háo hức, muốn xin chữ ký muốn xin chữ ký, cũng muốn xin chữ ký.”
Từng cô gái đều thấp giọng kích động, chỉ mình ánh mắt của Trầm Nguyệt Tâm híp lại, trong lòng cô có sự băn khoăn, Thần Phong là anh em của người đàn ông của cô, cô cũng không muốn Thần Phong bị lừa dối trên phương diện tình cảm.
Ngược lại là Diệp Lăng, đi về phía trước, vỗ vỗ vai Băng Băng: “Tới đây, tôi nói với cô chút chuyện.”