Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 488 - Chương 488: Cho Cô Tung Hoành Ngang Dọc.

Chương 488: Cho cô tung hoành ngang dọc.

Băng Băng liếc nhìn Thần Phong, Thần Phong đương nhiên là không nghĩ nhiều như vậy, chỉ khẽ gật đầu. Sau đó, lại cười đùa nói chuyện với những người bạn đã lâu không gặp.

Ở phía bên kia quảng trường, Diệp Lăng nhìn Băng Băng cúi đầu ở phía đối diện, đôi mắt sắc lạnh như dao. Băng Băng thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng, trong lòng tràn đầy sự e ngại.

“Tôi không quan tâm cô có mục đích gì. Tôi chỉ mong cô đừng làm tổn thương Thần Phong.”

“Cô chỉ cần ở bên Thần Phong cho tốt, tôi cam đoan, Hoa Hạ sẽ không có ai dám động tới cô. Nhưng nếu như tôi biết được, cô đang trêu đùa cậu ấy thì cô hẳn phải biết, tôi sẽ có cách khiến cô rơi vào vực sâu mãi mãi.”

Nói dứt lời, Diệp Lăng lại nhìn Băng Băng. Ở trước mặt Diệp Lăng, Băng Băng dù có là ngôi sao thì cũng không dám ngẩng cao đầu như trước.

Đấu tranh nội tâm một lúc, Băng Băng mới ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng: “Diệp thiếu, tôi biết, sự xuất hiện của tôi sẽ khiến các anh cho rằng tôi đang muốn dựa vào quyền thế của Thần Phong.”

“Đúng vậy, ban đầu tôi thực sự có mục đích đó. Tôi vốn là người ăn ngay nói thật, tôi biết không chuyện gì có thể qua mắt được Diệp thiếu. Thế nhưng, tôi xin cam đoan với anh, lần này tôi thực sự thật lòng.”

“Nếu có một ngày, tôi khiến cho Thần Phong đau khổ, hoặc tôi làm ra chuyện gì không bình thường. Không cần đến Diệp thiếu, tôi sẽ nhảy từ trên Thế Mậu Đại Hạ xuống, cho anh một câu trả lời.”

Diệp Lăng nghe xong, khẽ gật đầu: “Không phải cho tôi, mà là cho cô và Thần Phong.”

“Tôi không chê diễn viên, tôi chỉ hi vọng anh em của tôi không phải chịu uất ức, chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Cô muốn quay bộ phim gì, phải chịu cực khổ gì, cứ gọi điện cho tôi. Cô giúp cho anh em tôi hạnh phúc, tôi sẽ giúp cho cô tung hoành ngang dọc trên khắp ngành giải trí của Hoa Hạ này.”

Diệp Lăng rất ngông cuồng, rất ngang ngược, nhưng Băng Băng vẫn tin tưởng mà không hề nghi ngờ. Bởi vì chỉ cần hai chữ Diệp Lăng cũng đủ để uy hiếp vô số người.

Sau khi cảnh cáo Băng Băng, Diệp Lăng không nói gì nữa, quay người rời khỏi. Còn Băng Băng đi theo đằng sau, nội tâm sung sướng vô cùng.

Lần này, cô mới chính thức được biến thành phượng hoàng. Lời cô nói vừa rồi, hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng. Có thể dựa vào Thần Phong đã là thứ không thể tưởng tượng nổi, cô đâu có ngốc mà tự chui đầu vào rọ.

Hai người nhập vào dòng người đang ùn ùn đi thuyền lên núi. Núi Phổ Đà là một đảo nhỏ trong quần đảo Chu Sơn, không giống với những ngọn núi ở đất liền.

Trên núi Phổ Đà, có cả một biển người đang chen chúc. Diệp Lăng cũng không khỏi tặc lưỡi, thật là đông người.

Hiện nay, mức sống của con người đã tăng lên. Đôi khi bọn họ luôn cần một thứ gì đấy để gửi gắm, vì vậy mà tín ngưỡng cũng dần trở thành xu hướng chủ yếu của mọi người.

Bằng không, nào có nhiều kẻ xấu lừa bịp hoành hành đến như vậy. Hơn nữa, nếu không phải là một việc gì lớn xảy ra thì sẽ không bao giờ bị phát hiện.

“Nghe nói, núi Phổ Đà rất linh. Vào năm 1998 khi Quan Thế Âm khai quang, trên trời đã có hiện tượng lạ khiến cho vô số tín đồ cúi dập đầu. Cho nên hương hỏa ở núi Phổ Đà vẫn luôn thịnh vượng.”

Trầm Nguyệt Tâm từ từ nói, tất cả mọi người đều gật đầu. Núi Phổ Đà có thể tràn ngập hương hỏa như vậy, nhất định là có nguyên nhân. Nếu không làm sao có thể hưng thịnh đến tận bây giờ.

Diệp Lăng cũng mỉm cười, tự nhiên biết nguyên nhân đó là gì. Có lẽ trước kia, núi Phổ Đà này chính là đạo tràng của Quan Thế Âm Bồ Tát. Có điều sau này, người hóa thành Phật nên mới rời khỏi, dù vậy nơi đây vẫn còn thần tích lưu lại.

Bên trong núi Phổ Đà có linh lực lượn lờ, gió biển khe khẽ, hấp thụ linh khí bốn phương. Dùng gió biển thổi đi tà khí trong núi, đúng là một vùng đất phong thủy hiếm có.

Mọi người bắt đầu đi vòng quanh núi Phổ Đà thưởng thức phong cảnh. Thấy miếu liền vào, gặp phật liền bái. Đương nhiên, Diệp Lăng không làm, nếu anh ta cúi đầu, chỉ sợ không có bao nhiêu vị thần trên thiên hạ dám nhận.

Giống như trước kia ở trong điện Tam Thanh, Diệp Lăng cúi đầu, ba vị Thiên Tôn còn phải vội vàng hạ phàm, bất kể anh ta có việc muốn nhờ hay không. Nói tóm lại, Diệp Lăng từng là Tiên Đế, trong cõi u minh nắm giữ thiên uy, ai dám nhận một vái của anh ta chứ.

Có điều, Diệp Lăng cũng bị phong cảnh của núi Phổ Đà hấp dẫn. Đạo Tràng của Quan Thế Âm Bồ Tát quả thật là danh bất hư truyền, không hổ là thánh địa của các tín đồ ngày nay.

Xung quanh núi Phổ Đà toàn là biển, phong cảnh kiều diễm, u huyễn đặc biệt, được vinh danh là “Nơi thanh tịnh bậc nhất của nhân loại.”

Cây rừng núi đá, chùa tháp sườn núi, âm thanh tiếng Phạn đều tràn ngập sắc thái thần bí của Phật quốc. Trên hòn đảo này cây cối um tùm, cây Long Não ở khắp mọi nơi, chim hót hoa nở.

Bốn phía là bốn đường cát vàng chạy dài, sóng bạc vờn quanh, thuyền cá giong buồm. Núi xanh, biển bạc, cát vàng, thêm cả vô số những ngôi đền cổ, tịnh xá bao quanh, tạo thành một bức tranh phong cảnh vô cùng lộng lẫy.

Các loại khe núi đẹp lạ, đá Bàn Đà, đá “hai rùa nghe pháp”, đá Tâm Tự, động Phạm Âm, động Triều Âm, động Triêu Dương.

Tất nhiên,

Phần lớn cổ tích danh lam thắng cảnh ở đây đều có liên quan chặt chẽ đến Quan Âm, được lưu truyền mỹ diệu rung động lòng người.

Mỗi loại đều có vẻ đẹp riêng làm người ta say mê. Mười hai phong cảnh ở núi Phổ Đà, hoặc là hiểm trở, hoặc là huyền ảo, hoặc là kì lạ đều khiến cho mọi người tưởng tượng xa vời.

Mà ở trên núi Phổ Đà này, việc nhìn thấy tín đồ quỳ lạy khắp nơi, thậm chí còn dùng cách “ngũ thể đầu địa” để thể hiện lòng tôn kính với thánh địa trong lòng là một chuyện rất bình thường.

Có một câu tục ngữ nói rằng: “Nhân nhân A Di Đà, hộ hộ Quan Thế Âm”. Tín ngưỡng Quan Âm đã được học giả coi như tín ngưỡng của nửa vũ trụ.

Diệp Lăng không thể không cảm thán. Quan Thế Âm Bồ Tát gần như là vị Tiên Phật “kinh doanh” tốt nhất ở cả hai giới, đến cả Đại Nhật Như Lai, Hạo Thiên Ngọc Đế cũng không so bì được.

Ở chỗ đá ngầm bên cạnh núi Phổ Đà, có một bức tượng Quan Thế Âm cao lớn vững chãi. Tòa Quan Âm cao ba mươi ba mét này chính là một công trình kiến trúc mang tính biểu tượng ở nơi đây.

Đến nơi này, sau khi thờ phụng tượng Quan Thế Âm thì đã là lúc xế chiều, mọi người bắt đầu tìm một chỗ để nghỉ chân.

Dù sao trong đoàn người cũng có ba người phụ nữ đang mang thai. Mặc dù thể chất của họ không yếu nhưng vẫn phải chú ý nghỉ ngơi, không thể qua loa được.

“Vô Đạo, tôi phát hiện suốt dọc đường đi, anh Diệp Lăng không bái cũng không cúi đầu. Núi Phổ Đà này linh khí vô cùng, rất nhiều người họ hàng trong gia tộc tôi cũng kính trọng không thôi.”

Lý Tình nghi ngờ nói. Đã là người tu luyện thì đều có thể nhìn ra được bên trong núi Phổ Đà này có điều huyền bí. Cho nên, dù bọn họ là hạng người muốn nghịch thiên tu hành thì cũng vô cùng kính sợ nơi đây.

Thế nhưng trái lại, Diệp Lăng không bái cũng không cúi, trên đường đi gần như chẳng để ý đến các miếu thờ. Đến trước tượng Quan Thế Âm còn làm ra điệu bộ tán thưởng.

Diệp Vô Đạo lập tức mỉm cười, chỉ vào Diệp Lăng: “Cái này, hay là tôi giúp cô hỏi hắn xem. Thằng nhóc này tâm tư khó lường, tôi cũng không nói chính xác được.”

“Diệp Lăng, đến đây. Lý Tình có chuyện muốn hỏi cậu.” Diệp Vô Đạo kéo Diệp Lăng tới, nói hết ngờ vực của Lý Tình cho anh nghe.

Diệp Lăng ngẩn người, rồi khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Không phải tôi không bái, mà nếu tôi bái, chỉ sợ sẽ có tai họa.”

Lời nói ẩn ý, thế nhưng Lý Tình lại hiểu rất rõ. Diệp Lăng cũng thật to gan, chẳng lẽ Quan Thế Âm Bồ Tát còn không đáng để anh ta cúi đầu?

Diệp Lăng không giải thích gì, chỉ mỉm cười, đi về phía nhóm phụ nữ.

Sau mười phút nghỉ ngơi, mọi người bắt đầu đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi núi Phổ Đà. Đi suốt một ngày đã khiến bọn họ có chút mỏi mệt, đều trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Bình Luận (0)
Comment