Trên con đường núi quanh co, đám người Diệp Lăng từ từ bước đi, vừa đi vừa nói chuyện. Băng Băng cũng khá hòa hợp với những người khác, nói chuyện rất vui vẻ.
Bốn người Diệp Lăng đi đầu, Mạc Tinh đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Diệp Lăng, tên Ngạo Hồng Trần kia đâu rồi, không phải hắn vẫn luôn đi theo nhóm con gái sao? Sao giờ lại không thấy nữa?”
Vừa nói xong, Diệp Vô Đạo và Thần Phong đều gật đầu. Đúng rồi, sao lại quên mất lão già vô lại đó nhỉ?
Diệp Lăng nhún vai: “Còn có thể đi đâu được nữa. Trước một ngày khi chúng ta đến, hắn đã luyện lại Hồng Trần Kiếp rời khỏi rồi. Gõ cửa quả phụ, bay qua Cao Trạch Tường.”
“Haiz, tôi cũng thấy khó hiểu. Làm sao thiên đạo lại cho phép lão già khốn khiếp đó thành Kim Đan lão tổ được chứ. Thật là khiến người ta nghĩ mãi không ra.”
Diệp Lăng thở dài, cũng khinh thường nói: “Thôi, bỏ đi. Con đường tu luyện có hàng ngàn cách, cuối cùng cũng quy về một đường. Hắn ta dâm dục thì sao, dâm dục thì không thể thành đạo ư?”
“Đó mới chính là bản tính của nam nhân. Không lén lút, không che giấu, không hợp ý thiên đạo thuở đầu, âu cũng là lẽ thường tình. Mấy người chúng ta không phải sắc tâm cũng không thay đổi sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, nếu nói lão già vô lại Ngạo Hồng Trần không thể thành đạo, vậy anh thì sao? Cái loại vô sỉ như anh mà còn thành cường giả Độ Kiếp Kỳ. Thử tìm xem có ai biện minh nổi cho anh.”
Diệp Lăng ngẩn người. Ơ, cái lũ ngu ngốc này, rốt cuộc có biết mình đang đứng về phía nào không? Vô tư vô cớ không biết đúng sai, dành bao lời tốt đẹp cho người ngoài.
Đúng lúc này, ở phía sau vang lên tiếng hét sợ hãi, bốn người vội vàng xoay người lại.
Sau lưng, khuôn mặt Băng Băng tràn đầy hoảng sợ. Giờ phút này, cô đang bị một người đàn ông kéo lấy túi xách, mà người đàn ông này còn dẫn theo một nhóm khoảng mấy chục tên.
“Làm gì đấy? Thả ra mau!”
Thần Phong lập tức nổi giận. Mẹ nó, nói thế nào thì đây cũng là lần đầu bổn thiếu gia yêu đương, làm sao có thể để cho người khác ức hiếp bạn gái mình được.
Thần Phong tức giận đi đến bên cạnh người đàn ông kia, dùng một tay kéo hắn sang một bên. Sức mạnh có chút lớn, trực tiếp ném hắn xuống đất.
“Hả, mày dám đánh tao? Các anh em, mau vây bọn hắn lại. Hôm nay không cho phép bất cứ một ai trong bọn chúng được rời khỏi đây!”
Người đàn ông nằm trên mặt đất rống lên, mười mấy thanh niên đi cùng nhanh chóng gật đầu, sau đó vây quanh đám người Thần Phong, khí thế hùng hổ.
“Tao thấy bọn mày đúng là ăn gan hùm mật báo. Có biết đây là địa bàn của ai không, mà dám ở đây giương oai giễu võ!”
“Tao nói cho bọn mày biết. Bọn mày có là hổ thì cũng phải nằm xuống, có là rồng thì cũng phải bay đi. Đã tới khu vực này của tao, chẳng cần biết bọn mày là cái thá gì!”
Nói xong, người đàn ông loạng choạng đứng dậy, phủi bụi đất trên người. Hắn nhìn Băng Băng, sau đó lại quay qua nhìn các cô gái khác.
“Chậc chậc, thật làm thiếu gia ngạc nhiên. Mấy con người mẫu vô dụng so sánh với các em ở đây thật đúng là chẳng khác gì một đám phế thải. Bổn thiếu gia cũng có chút động lòng rồi đấy!”
“Đặc biệt là em đó, người đẹp. Em xem, tôi mới kéo em có một chút, em đã vội vã hô hào lên như vậy. Để làm gì, chẳng lẽ thiếu gia đây không xứng với em sao?”
Người đàn ông cười khà khà bước lên. Thần Phong lập tức trợn mắt, đá một phát, người đàn ông trực tiếp quỳ rạp xuống đất, ôm bụng kêu đau không thôi.
“Khốn khiếp! Dám đánh Phùng Thiếu? Các anh em, lên. Mấy tên này không còn muốn sống nữa rồi.”
“Phải dạy bảo bọn chúng! Dám đánh Phùng Thiếu trên núi Phổ Đà này, thật sự là không biết sống chết. Phải đánh cho chúng thành tàn phế!”
Vừa dứt lời, mỗi một tên lôi từ trong túi ra một cây đao, vô cùng sắc bén, điên cuồng lao về phía đám người Diệp Lăng.
“Các anh em, xông lên cho tao, phải cho bọn chúng đổ máu. Tao muốn cho bọn chúng thấy kết quả vì đã dám đắc tội với tao!”
Kẻ được gọi là Phùng Thiếu gào lên. Mọi người hóng chuyện ở xung quanh lập tức sợ hãi. Dùng đến đao? Sự việc có vẻ không còn đơn giản nữa rồi.
Nhanh như chớp, đám người vây xem xung quanh biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại đám Diệp Lăng.
Đối mặt với đám người cầm đao điên cuồng xông tới, sắc mặt Diệp Lăng lập tức trầm xuống. Đúng lúc này, một người mặc áo hồng nhanh nhẹn xông lên, vọt thẳng đến giữa đám người.
Là Lý Tình, một cô nương xuất thân từ Thần Long Giá. Thế nhưng bây giờ lại cầm kiếm đi khắp nơi, trừ sạch bao việc bất bình trong thiên hạ.
Thấy Lý Tình xông ra, Diệp Vô Đạo liền vô cùng sợ hãi. Trời ơi, đây chính là vợ tương lai của mình. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì mình sẽ đau lòng đến chết mất.
Vậy mới nói rằng quan tâm quá thì sẽ không suy nghĩ được gì nữa.
Diệp Vô Đạo cũng không nghĩ xem, Lý Tình đường đường là một cường giả Trúc Cơ Kỳ. Một đám côn đồ vặt vãnh thì làm sao có thể làm tổn thương cô.
Có điều, Diệp Vô Đạo cũng không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp ra tay. Nhoáng một cái, hai đại cường giả Trúc Cơ Kỳ đã đánh cho đám côn đồ nằm sõng soài trên mặt đất.
Một lúc sau, nguyên một đám nằm dưới đất gào khóc, trông thê thảm vô cùng. Không phải tay bị trật khớp, thì cũng là bắp chân bị gãy, nói tóm lại, không một tên nào còn nguyên vẹn.
Đương nhiên, những tên bị trật khớp đều là do Lý Tình ra tay. Dù sao cô cũng là con gái nhà lành, không đến mức ác độc như vậy. Còn về phía Diệp Vô Đạo, nhẹ nhất cũng gãy tay gãy chân.
Phùng Thiếu nhìn xung quanh, sợ đến choáng váng đầu óc. Mẹ ơi, bọn họ rốt cuộc là loại người gì vậy? Chẳng lẽ lại là đội tán thủ tinh anh quốc gia hay sao?
“Các người…các người đừng làm càn. Tôi nói cho các người biết, cha tôi chính là giám đốc quản lý du lịch ở chỗ này. Nếu các người dám đắc tội với tôi, tôi sẽ khiến cho các người biết tay!”
Phùng Thiếu quyết định, vẫn là lấy bố mình ra làm lá chắn. Giám đốc quản lý khu, nói trắng ra chính là người đứng đầu ở nơi đây. Trên núi Phổ Đà này, gần như chính là “đại vương” rồi còn gì.
Người bình thường không ai dám trêu chọc Phùng Thiếu, đặc biệt là các tiểu thương. Vào ngày lễ tết, còn phải biếu cho hắn một chút quà, coi như là phí bảo hộ.
Thế nhưng, khi đám người Diệp Lăng nghe xong, lại cảm thấy buồn cười vô cùng.
Giám đốc quản lý khu?
Haha, tên tuổi đúng là dọa người. Diệp Lăng cười khinh miệt, giơ một chân lên, giẫm lên mặt Phùng thiếu.
“Chỉ vậy thôi sao, không còn gì nữa à? Cái loại tôm tép như mày, bổn thiếu gia còn chẳng muốn dẫm. Giẫm lên thứ yếu ớt như mày, đúng là không thoải mái, chẳng có gì kích thích.”
Diệp Lăng cười khẩy, Phùng Thiếu ngẩn người. Mẹ nó, có ý gì đây? Không phải là đang mắng Phùng Thiếu ta không khác gì rác rưởi ư?
Hắn dám mỉa mai mình, đạp lên mặt mình, còn dám chê mình gia cảnh thấp hèn?
Rít!! Bàn chân Diệp Lăng đột nhiên xoáy mạnh xuống. Phùng Thiếu lập tức ngẩn người, kêu khóc om sòm. Mặt đau như bị kim châm muối sát, vô cùng kinh khủng.
“Nếu gia cảnh nhà mày chỉ có vậy thì dựa theo những điều mày vừa gây ra, tao sẽ trừng phạt mày một chút. Mày cảm thấy bẻ gãy cánh tay thì sao nào?”
“Băng Băng, vừa nãy hắn dùng tay nào kéo túi xách của cô?”
Nói xong, Diệp Lăng nhìn về phía Băng Băng hỏi. Đôi mày thanh tú của Băng Băng nhíu lại, chỉ về cánh tay của Phùng Thiếu.
Băng Băng đã từng trông thấy rất nhiều chuyện thị phi nên lòng dạ vốn cũng không nhân từ gì.
Phùng Thiếu ngẩn người, nhìn khuôn mặt Diệp Lăng ngày càng âm trầm, kèm theo nụ cười khiến hắn không khỏi rùng mình. Hai chân hắn run lên. Một cảm giác kì lạ truyền đến, sợ hãi đến nỗi tè cả ra quần.