Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 490 - Chương 490: Cha Con Đều Vô Sỉ.

Chương 490: Cha con đều vô sỉ.

Tình cảnh lúc này khiến Phùng Thiếu cảm giác được mọi ánh sáng trên thế giới đều đã biến mất, thậm chí là không còn một tia hi vọng.

Trời ạ, mình dù sao cũng là Tiểu Bá Vương Phùng Thiếu ở núi Phổ Đà này. Đi khắp nẻo đường, cướp quả lê nhà ai, sờ cô gái nhà nào, cũng không có ai dám nói một câu oán giận.

Bây giờ thì hay rồi, đường đường là một đại thiếu gia, lại bị người ta dọa tè cả ra quần. Chuyện mất mặt như vậy mà cũng làm được, về sau phải sống như nào đây.

Diệp Lăng ngửi thấy mùi, không khỏi quay đầu khinh bỉ, vẻ mặt ghét bỏ. Chân đá vào Phùng thiếu đang ngẩn người, vẻ mặt như đưa đám.

“Lớn đến từng này rồi mà còn bị dọa tè ra quần. Mày có thấy mất mặt không hả? Mau cút khỏi mắt tao!”

Diệp Lăng không còn chút tâm trạng nào. Giờ mà còn đùa giỡn nữa, chỉ sợ sẽ giẫm phải nước tiểu.

Phùng Thiếu giống như nghe được “thánh chỉ”, vội vàng đứng lên, thân thể thẳng tắp. Trên mặt vẫn còn tràn đầy sợ hãi, nhìn Diệp Lăng đang vô cùng ghét bỏ.

“Anh, em sai rồi, em sai rồi. Em thề, sẽ không bảo cha làm gì các anh. Các anh đi đi, em sẽ không truy cứu gì hết.”

“Em nói thật đấy. Tiền thuốc men của bọn họ em cũng tự mình trả. Đúng vậy, là mắt em bị mù, không biết các anh là ai, hơn nữa, camera giám sát ở nơi này cũng hỏng rồi!”

“Đại ca, anh xem đi, em cũng không truy cứu nữa. Bây giờ anh để lại số điện thoại, về sau anh tới chơi, vé vào cửa em sẽ miễn phí cho anh. Anh thấy có được không?”

Phùng Thiếu cầu xin, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng. Thôi xong, sau này hắn làm sao có thể sống ở nơi này được nữa, mặt mũi ném về nhà luôn rồi.

Cái gì mà Tiểu Bá Vương tung hoành ngang dọc. Về sau chỉ là bọt nước, một chút uy danh cũng không còn.

Đám người Diệp Lăng ngẩn ra. Hả, cái này có ý gì? Nghe giọng điệu này, giống như hắn mới là người buông tha cho bọn họ vậy.

Còn miễn vé vào cửa? Mẹ nó, đây là suy nghĩ quái quỷ gì vậy, chuyển hóa cũng nhanh quá mà!

Rồi còn mắt mù, camera giám sát hỏng? Trời đất, nếu đề cử hắn đến Đức Mây Xã, chắc chắn sẽ là đệ tử kiệt xuất đời sau của ông chủ Quách mất.

“Vậy thì, đại ca, em có thể đi được chưa? À, còn mấy vị đại tỷ, tiểu đệ kia nữa, tôi thực sự sai rồi. Hãy tin tôi, tôi chân thành cảm động đến cả thượng thiên luôn đấy.”

Phùng Thiếu chỉ ngón tay lên trời. Đột nhiên, tiếng sấm vang lên, một tia sét lớn chia đôi trời đất xoẹt ngang khiến Phùng Thiếu run rẩy chân tay, quỳ rạp xuống đất.

Má ơi, thật làm mình sợ muốn chết. Chẳng lẽ trước mặt Bồ Tát không thể nói láo sao?

Đúng lúc này, đột nhiên có một đám người ồ ạt chạy đến, chính là bảo vệ khu vực và cảnh sát hỗ trợ. Nguyên một đám cầm gậy cao su lao về phía này.

Sau đám người là một người đàn ông trung niên cao to bụng phệ, lo lắng chạy đến. Ông ta đeo kính, tóc vuốt ngược sáng bóng.

“Haha, bọn mày chết chắc rồi! Bố của tao đã tới. Tao nói cho bọn mày biết, nếu không phải thiếu gia tao nhanh trí, cầu xin tha thứ kéo dài thời gian, bọn mày đã sớm bỏ chạy rồi.”

“Vẫn là câu nói kia. Đây chính là địa bàn của thiếu gia, mày có là rồng tao cũng khiến mày bay đi, có là hổ tao cũng…A, đau!”

Phùng Thiếu đang lớn giọng rêu rao thì đột nhiên bị Diệp Lăng đá ngã xuống đất, mặt đập xuống, bay luôn một cái răng cửa.

“Tao đúng là say rồi mới gặp phải một tên khốn không biết xấu hổ như mày. Tao cũng phục mày rồi đó. Tao cứ nghĩ mặt tao đã đủ dày, thế nhưng gặp phải mày, tao chỉ có thể nói một câu bái phục.”

Diệp Lăng thật tâm nói ra. Tên khốn đáng chết này đúng là một tên không có mặt mũi. Lời nói ra lúc thì bên này, lúc thì bên kia, đáng nói, cả hai bên đều không đáng tin tưởng.

“Dừng tay lại cho tôi! Bảo vệ, mau bắt tất cả bọn chúng lại, một đám ác ôn!”

Cha Phùng Thiếu hét lên. Nhìn thấy con trai bộ dạng thê thảm, ông ta lập tức nghiến răng nghiến lợi, vung tay ra lệnh, bộ dáng vô cùng oai phong.

Về phần hậu quả, ông ta cũng không quan tâm, dù sao đây cũng không phải chuyện gì lớn. Hơn nữa, lời quan nói vốn dĩ có thể đổi trắng thay đen, đổi đen thay trắng, ông ta muốn nói thế nào chẳng được.

Sắc mặt Diệp Lăng lập tức trở nên dữ tợn, cười lạnh. Thần Phong, Mạc Tinh, Diệp Vô Đạo, Lý Tình, thậm chí cả Táng Hoa cũng đều xông ra.

Cả đám người đều vô cùng giận dữ, đương nhiên là dốc hết toàn lực. Bây giờ đừng nói đến bảo vệ, dù có là quân đội thì cũng sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.

Chưa tới một phút, tất cả bảo vệ và cảnh sát đều ngã sõng soài trên mặt đất, gào khóc bi thảm.

Thần Phong vẫn còn tức giận, trực tiếp đi tới trước mặt cha Phùng Thiếu, cho ông ta một bạt tay, khiến ông ta té ngã xuống đất.

“Mẹ nó, ông đúng là thứ chó má. Tôi tự hỏi, đúng là rừng rộng nên giống chim quái nào cũng có!”

Thần Phong cười lạnh, nắm tóc ông ta kéo về phía Phùng Thiếu. Trên đường đi, một kẻ nặng gần hai trăm cân lại chẳng khác gì một con gà con, không có một chút sức lực phản kháng.

Nửa phút đồng hồ trôi qua, cặp cha con thê thảm bốn mắt nhìn nhau. Phùng Thiếu gào khóc, nhìn người cha ngày xưa vốn uy nghiêm nay không nhịn được mà đau lòng nức nở.

“Cha ơi, là con trai bất hiếu đã liên lụy đến cha. Tóc bị nhổ hết rồi, sau này sẽ hói đầu mất!”

“Cũng là lỗi của con. Nhưng cha đừng sợ, lát nữa con sẽ tìm cho cha một thẩm mỹ viện nổi tiếng. Cha sẽ có được mái tóc xoăn giống như thầy Vu Khiêm, chắc chắn cha sẽ lại rất vui vẻ.”

Cha Phùng Thiếu nghiến răng nghiến lợi nhìn đứa con trai ngu ngốc bên cạnh. Da đầu lạnh lẽo, đầu rất đau, tóc tai như bị nhổ hết sạch.

“Mày nói ít đi được không? Mày giỏi lắm, làm ra chuyện tốt như vậy. Lát nữa tao sẽ đánh gãy chân mày. Mẹ nó, khốn khiếp!”

Nói xong, cha Phùng Thiếu chật vật đứng lên, che cái đầu hói, càng thêm tức giận: “Các người có biết tôi là ai hay không?”

“Tôi chính là Phùng Thiếu Huy, giám đốc quản lý khu này. Các người đã phạm phải tội đánh đập nhân viên nhà nước, tôi sẽ đến tòa án tố cáo các người.”

“Hơn nữa, các người còn gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảnh khu núi Phổ Đà, các người phải chịu hết trách nhiệm. Tôi nói cho các người biết, các người không thoát được đâu. Dù các người có là ai cũng tuyệt đối không thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”

Phùng Thiếu Huy nghiến răng nghiến lợi nói, nghĩ đến hình tượng kiêu ngạo, oai phong của mình bị hủy hoại, ông liền vô cùng tức giận.

Đám Diệp Lăng ngẩn người, sau đó lập tức cười lớn, không hề kiêng nể. Bọn họ rốt cuộc cũng hiểu được, lý do mà tên vô dụng Phùng Thiếu ngu xuẩn như thế, thì ra là do di truyền.

Thần Phong đi đến bên cạnh Phùng Thiếu Huy, hung ác cười, vỗ vỗ vào gương mặt ông ta: “Ông đoán xem. Nếu tôi bắn chết ông, có được tính là phạm pháp hay không?”

Nói xong, Thần Phong lôi từ trong túi ra một cái súng ngắn màu đen, đè vào trán Phùng Thiếu Huy.

Một luồng khí lạnh từ bàn chân vọt thẳng lên đại não Phùng Thiếu Huy, hai chân ông ta run lẩy bẩy. “Bịch” một tiếng, quỳ rạp xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment