Đối với người bình thường mà nói thì Phùng Thiếu Huy chính là người có quyền lợi tối cao nhất cảnh khu này, bình thường có thể tùy ý làm càn.
Thế nhưng lúc này, trên đầu ông ta đang có thứ gì đây? Là súng đó. Bị hù đến phát run cũng là chuyện bình thường.
Dù có là anh hùng hảo hán, có khả năng thì thử đối đầu với thứ kia đi. Đây chắc chắn không phải vấn đề dũng khí và tôn nghiêm.
“Chuyện này, đại ca à, thật ra tôi dẫn người đến chỉ vì muốn mang thằng ranh con kia về nhà. Anh cũng biết rồi đấy, hành vi của nó đúng là làm bại hoại thanh danh của khu vực này.”
“Cho nên, tôi thật sự không muốn nhằm vào các vị. Bây giờ, tôi sẽ dẫn nó trở về, về tới nhà tôi sẽ đánh gãy chân nó. Với lại, tôi cũng còn có một vấn đề.”
“Tôi thông minh như vậy, làm sao có thể sinh ra một đứa con ngu dốt như thế. Có lẽ do tôi bận quá, không cẩn thận đã bị người ta vượt rào cũng nên.”
“Tôi nghĩ các người nhất định sẽ cảm thông cho tôi. Chúng ta đều là đàn ông, hẳn là sẽ hiểu được.”
Vẻ mặt Phùng Thiếu Huy tràn đầy bi thương, thực sự khiến đám người Diệp Lăng choáng váng. Chuyện này đúng là thượng bất chính, hạ tắc loạn, cha mặt dày, con vô lại mà.
Thần Phong rút tay lại, cười haha: “Ông dù gì cũng là lãnh đạo. Nói thế nào cũng phải để cho ông một chút mặt mũi chứ!”
“À đúng rồi, quên nói với ông. Nếu tôi là ông, tôi sẽ tự động đi từ chức. Tin tôi đi, lựa chọn này đối với ông chỉ có lợi, chứ không hề có hại.”
Thần Phong vừa nói xong, nhếch miệng cười một cái. Ánh mắt Phùng Thiếu Huy liền lộ ra vẻ lo lắng. Ông ta đã phải bỏ ra biết bao công sức tranh đoạt mới lên được đến vị trí này, giờ bắt ông ta bỏ nó, không thể nào có thể như vậy.
Thần Phong lắc đầu. Hôm nay, anh phải bắt cho cái tên Phùng Thiếu Huy này tự mình đập vỡ bát vàng của hắn, bằng không, anh sẽ không thể cảm thấy dễ chịu.
“Thế này đi, tôi cho ông mười phút. Ông có thể giải quyết hết các đặc quyền của mình. Tôi đây, cũng chỉ cần một cuộc điện thoại. Nếu ông có thể giải quyết hết mọi thứ, tôi sẽ tha cho ông.”
Thần Phong cười ha ha, Phùng Thiếu Huy cười khẩy. Chàng trai trước mặt cũng quá tự cao tự đại rồi, chuyện như vậy mà cũng dám nói. Có phải người trẻ tuổi hiện tại đều không biết sợ là gì?
Không nói lời nào, Phùng Thiếu Huy liền gọi điện thoại. Dù sao mấy tên này nhìn qua cũng không phải những kẻ ngu xuẩn, mỗi một tên đều có bối cảnh không thể khinh thường.
Nhưng đúng lúc này, một tia sét rạch ngang trời đất, giống như chia đôi bầu trời thành hai nửa xuất hiện.
Diệp Lăng bỗng nhiên ngẩng đầu. Ngay lúc này, bên cạnh bức tượng Quan Thế Âm cao lớn vững trãi có hai hàng sa di chậm rãi đi ra, chắp tay trước ngực, nét mặt thành kính, cúi đầu đọc phật hiệu.
Từ hai hàng đó, có một tăng nhân mặc áo cà sa đỏ, độ tuổi trên năm mươi bước ra, sắc mặt trang nghiêm. Thân thể yếu ớt nhưng lại tỏa ra hơi thở khiến người khác kính sợ.
“Cái gì? Pháp Tịnh Thiền sư. Sao ông ta lại xuất quan chứ? Trước kia dù có bao đời cẩu cẩu của đảo quốc đến ông ta cũng không chịu xuất quan mà.”
“Không thể nào, làm sao ông ta có thể xuất quan được? Chẳng lẽ chuyện nơi đây đã kinh động đến ông ấy rồi sao?”
Phùng Thiếu Huy nhìn chằm chằm tăng nhân trước mặt, nét mặt kinh sợ. Đối diện với tăng nhân, còn là một cao tăng đắc đạo, là chủ trì của Quan Thế Âm tự, hội trưởng vinh dự của hiệp hội Phật pháp Hoa Hạ.
Mặc dù ở cảnh khu này, lời nói của Phùng Thiếu Huy rất có trọng lượng. Thế nhưng, nếu Pháp Tịnh Thiên sư muốn bãi bỏ chức vị của ông thì chằng cần phải mở miệng, chỉ cần một ánh mắt thôi, nhưng tín đồ cuồng nhiệt của ông ấy cũng sẽ đẩy ông ta rơi xuống vực thẳm.
Cho nên mới nói, ở cảnh khu núi Phổ Đà này, Phùng Thiếu Huy ngoài mặt quản lý, nhưng thực chất vẫn phải chịu sự quản lý của Pháp Tịnh Thiền sư.
Phùng Thiếu Huy vội vàng hít vào mấy hơi, điều chỉnh trạng thái, đi về phía Pháp Tịnh Thiên sư. Nếu có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng ông ấy, thì dù lãnh đạo cấp trên có muốn bãi nhiệm ông cũng sẽ phải suy nghĩ một chút.
Thế nhưng, khi mà Phùng Thiếu Huy đi đến, bàn tay vừa mới duỗi ra. Pháp Tịnh Thiên sư đã đi qua ông ta, ngay cả mở mắt ra liếc một cái cũng không thèm.
Phùng Thiếu Huy ngẩn người. Đây là ý gì? Xem thường mình sao?
Vậy mà ngay sau đó, một việc khiến ông ta hết sức kinh ngạc đã xảy ra. Pháp Tịnh Thiền sư đi đến trước mặt Diệp Lăng, cúi đầu với Diệp Lăng và Huyền Nữ.
“Ta phụng mệnh Bồ Tát đến đây nghênh đón hai vị. Xin hai vị nhập miếu Quan Âm, tiểu tăng chờ đợi đã lâu.”
Quyền lực của Pháp Tịnh Thiền sư rất cao. Nhìn khắp toàn bộ Hoa Hạ, người có tư cách khiến ông ấy phải cúi đầu, thật sự lác đác không có mấy ai. Không chỉ bởi vì tu vi cao, mà ông ấy gần như còn là một vị lãnh tụ trong trường phái Quan Thế Âm.
Diệp Lăng nhìn Huyền Nữ.
Hai người mỉm cười. Quan Thế Âm Bồ Tát thật sự rất linh, vừa tới đạo tràng của người, người đã cảm nhận được, hơn nữa còn phái người đến đón.
Hai người gật đầu. Đã phái cả người đến, nếu hai người còn không đi thì thật sự là không hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Dù có là Tiên giới, Phật giới, thật ra cũng chỉ là một phiên bản thu nhỏ của thế tục.
Pháp Tịnh Thiền sư thấy vậy, vội vàng nghiêng người, duỗi tay ra, sau đó đưa hai người đến một chỗ xa. Diệp Lăng nhắn nhủ với mọi người chờ hắn và Huyền Nữ ở cổng chờ của cảnh khu.
Sau khi Diệp Lăng và Pháp Tịnh Thiền sư rời khỏi, Phùng Thiếu Huy liền cảm thấy choáng váng. Lần này, ông ta đã biết mình đụng phải một người không nên đụng, cơm ăn nhiều năm như thế thành ra công cốc rồi.
Thần Phong nhìn Phùng Thiếu Huy, mỉm cười: “Chậc chậc, yên tâm đi. Bọn tôi nói cho ông mười phút, hiện tại vẫn còn ba phút. Ba phút này sẽ quyết định vận mệnh của ông đấy, cố mà nắm cho thật chắc.”
Anh vừa nói xong, Phùng Thiếu Huy lập tức khẩn trương. Phùng Thiếu thì vô cùng ngạc nhiên, lần đầu tiên hắn thấy cha hắn cuống quít và bối rối như thế.
Một tòa miếu Quan Âm nho nhỏ, không to lớn hùng vĩ như cung điện, cũng không làm bằng gạch ngói rát vàng. Trông rất đơn giản, mang theo hơi thở của thời gian.
“Mời hai vị vào trong điện.” Pháp Tịnh Thiền sư khẽ cười nói, rồi quay người rời đi.
Diệp Lăng và Huyền Nữ khẽ gật đầu, đi vào bên trong đại điện. Phía trước hai người là tượng Quan Thế Âm, khuôn mặt hiền từ, một tay cầm Tịnh Bình, một tay cầm dương liễu.
Ngay sau khi hai người đi vào, cánh cửa màu đỏ của đại điện liền tự động đóng lại. Lập tức, bức tượng phật kia lóe sáng, phát ra ánh hào quang sáng chói.
Kim quang bay lượn, từng vòng thần quang bảy màu từ từ xuất hiện giữa không trung. Trước vòng thần quang bảy màu, một nữ tử mặc trường sam màu trắng, đầu gắn thất thải quang hoàn lặng lẽ xuất hiện.
Một tay cầm dương liễu, một tay nâng Dương Chi Ngọc Tịnh bình, khẽ mỉm cười, giữa trán là một vết chu sa màu đỏ.
“Quan Âm bái kiến Huyền Nữ, Cửu Kiếp Tiên Đế.”
Người này không phải ai khác, chính là Quan Âm Bồ Tát, Nam Hải Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi trong lòng biết bao bách tính, có thể xưng là vị thần tín ngưỡng hàng đầu của Hoa Hạ.
“Chà, ta vừa mới tới, ngươi đã nhận ra ngay. Không hổ là đạo tràng của ngươi, thật bội phục.”
Diệp Lăng mỉm cười, Huyền Nữ cũng mỉm cười đáp lại. Quan Âm Bồ Tát bay giữa không trung, chậm rãi đi đến bên cạnh hai người.
“Hai vị có thể giá lâm đến núi Phổ Đà của ta, có thể nói là một sự may mắn. Ta làm sao có thể không biết được.”
Quan Âm Bồ Tát mỉm cười, Diệp Lăng và Huyền Nữ cũng mỉm cười theo.