Dù ở Tiên giới, Quan Thế Âm Bồ Tát cũng là một vị Phật giáo Bồ Tát có mạng lưới quan hệ khổng lồ.
Quan trọng nhất chính là thực lực vượt bậc của người. Dù là tu vi Lục kiếp Tiên Đế, hay Bát kiếp Tiên Đế cũng không thể làm gì được, cường giả duy nhất có thể uy hiếp người chỉ có Cửu kiếp Tiên Đế.
“Được rồi, có chuyện gì thì cứ nói. Ta không tin ngươi sai người đưa ta qua đây mà không có chuyện gì.”
“Nói thử xem, đến cùng là làm sao? Lúc trước ở núi Côn Luân, ba lão già Tam Thanh đưa ta đến âm phủ đi loanh quanh một vòng, ngươi giải thích sao?”
Diệp Lăng vội xua tay, không muốn dông dài. Ta muốn nói thẳng vào chủ đề, nếu không nói thì coi như bỏ đi.
Bồ Tát thấy vậy, không khỏi lắc đầu: “Đế quân vẫn nôn nóng như vậy. Lần này, ta thực sự có chuyện muốn làm phiền hai vị, cũng coi như là giúp bản thân ta một chuyện.”
Diệp Lăng và Huyền Nữ gật đầu, sắc mặt khá nghiêm trọng. Quan Âm phải nhờ bọn họ giúp một tay, chứng tỏ chuyện này thực sự khó giải quyết.
Nếu không, chỉ cần hóa thân của Bồ Tát cũng đã ngang bằng với tu vi Thần Anh cảnh, không cần phải đến tìm Diệp Lăng và Huyền Nữ bàn bạc.
Diệp Lăng ra hiệu Bồ Tát nói tiếp, Quan Thế Âm Bồ Tát gật đầu: “Chuyện là như vậy. Ở Nam Hải, ta đang trấn áp một con ác long. Ngàn năm trước, con ác long này đã đến Nam Hải làm xằng làm bậy.”
“Con ác long này tu vi không tệ, gần như sắp thành tiên, tu vi gần đến Thần Anh Hậu kỳ. Mỗi năm, nó đều oanh tạc cấm chế của ta, khiến cho nước biển xung quanh dâng lên cuồn cuộn.”
“Dân chúng kêu thán quá thay. Thế nhưng, ta không có cách nào thu phục được nó. Ta chỉ muốn nhờ hai vị giúp ta một chuyện, đó là diệt trừ con ác long kia.”
Vừa dứt lời, Diệp Lăng lập tức trợn tròn hai mắt, chỉ vào mũi mình: “Bồ Tát, ngươi nói đùa ta ư? Hiện tại tu vi của ta đã là gì?”
“Ta cũng chỉ là độ kiếp mà thôi. Vậy mà ngươi lại bắt ta đi giao đấu với một con ác long Thần Anh Hậu kỳ? Ngươi như vậy là muốn dẫn ta vào nghĩa địa hả? Nói khó nghe, nếu ta đồng ý với ngươi, chỉ sợ năm sau mộ của ta cũng cao hơn một mét.”
Diệp Lăng vội từ chối. Không làm, không làm, đây là chuyện gì chứ, thật khiến người ta sầu não. Hắn phát hiện, hình như mỗi lần gặp người ở hai giới Tiên Phật thì đều có chuyện không hay.
“Đế quân đừng vội vàng từ chối như vậy. Thật ra chuyện này, cũng chỉ có Đế quân có thể làm được.”
“Con ác long này không giống bình thường. Nếu như là một con ác long bình thường, ta đã sớm phân thân hạ phàm trấn áp nó rồi. Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, thần thông đều không có tác dụng với con ác long kì lạ đó.”
“Thần thông đã không có tác dụng, vậy thì phân thân của ta sẽ không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng trận pháp để trấn áp. Thế nhưng hiện tại, nhục thân của nó vẫn còn rất cứng cáp, trận pháp cũng sắp bị phá vỡ, ta không trấn áp được nó nữa rồi.”
“Nhưng mà trước đó ta có nghe Thanh Đế nói, ngài có học được Diệt Cực Kim Thân của ngài ấy. Dùng uy năng của Diệt Cực Kim Thân để trấn áp con ác long kia, tự nhiên sẽ dễ như trở bàn tay.”
Bồ Tát vội xua tay, sau lại vội vàng nói: “Huống hồ Đế quân, ngài thử nói xem, ta phải lấy trận pháp nào mới có thể trấn áp được nó đây?”
“Ta nào biết ngươi dùng biện pháp gì. Ngươi là Quan Thế Âm Bồ Tát, sở hữu biết bao thủ đoạn, tinh thông biết bao thuật pháp. Ta cũng không so bì được với ngươi, ngươi hỏi ta làm gì?”
Diệp Lăng không thể không phản bác, Quan Thế Âm Bồ Tát cũng không vội, trái lại còn mỉm cười: “Đế quân, thứ ta dùng để trấn áp con ác long kia chính là thiên đạo chi khí.”
“Nếu Đế quân đã không đồng ý, vậy thì quên đi, ta sẽ đi tìm người khác. Không thì, ta chỉ đành hao phí pháp lực trấn áp nó, không thể để nó ra ngoài làm xằng làm bậy được.”
Vừa nói xong, Diệp Lăng lập tức trợn tròn mắt: “Cái gì? Thiên đạo chi khí!”
Nói đến đây, trái tim Diệp Lăng đập thình thịch, con mắt đỏ bừng. Thiên đạo chi khí chính là long mạch của tiên giới, ngưng tụ tinh hoa thiên địa, vô cùng hiếm thấy.
Đương nhiên, so với long mạch Địa Cầu thì vẫn còn rất nhiều. Thế nhưng, lãnh thổ tiên giới bao la, vô tận vô hạn, chỉ cần một nhánh thiên đạo chi khí cũng đủ để khiến Ngũ kiếp Tiên Đế trở xuống phải chém giết lẫn nhau.
Diệp Lăng không thể ngờ được, Quan Thế Âm Bồ Tát lại dùng thiên đạo chi khí để trấn áp một con ác long còn chưa đạt đến cảnh giới Tiên Nhân, thực sự là rất lãng phí.
Nào chỉ lãng phí, giống như một người giàu nhất thế giới bán hết tài sản của mình chỉ để đóng cửa một công ty tài sản không hơn một trăm vạn, đoán xem ai có thể làm được như vậy?
Đồ ngu mới làm thế. Không phải, đến kẻ thiểu năng cũng không lựa chọn như vậy.
Thật sự là vô cùng lãng phí.
Quan Thế Âm Bồ Tát chỉ đành lắc đầu: “Đúng vậy, thiên đạo chi khí thật ra chính là thứ mà ta có được ngay khi thành đạo.”
“Thế nhưng, vào lúc phi thăng, nhánh thiên đạo chi khí này đã ở lại núi Phổ Đà, cho nên, ta không thể lấy nó đi. Mà trùng hợp lúc con ác long kia xuất thế, ta đã dùng nhánh này để trấn áp nó.”
“Nếu Đế quân có thể trấn áp giúp ta con ác long đó thì nhánh thiên đạo chi khí này sẽ đưa cho Đế quân, coi như là thù lao cho ngài.”
Nhìn Bồ Tát mỉm cười, Diệp Lăng cũng cười ha ha: “Chà chà, sao ta có thể không nhận ra, đám Phật môn các người dùng đầu óc còn bỉ ổi hơn cả chúng ta?”
“Trấn áp? Ta biết rõ, chẳng phải ngươi muốn tăng thêm lực lượng tín ngưỡng của mình hay sao? Nếu ta trấn áp con ác long kia xong, ngươi lại làm ra thứ gì thần tích, cuối cùng người được lợi không phải là ngươi hay sao?”
Quan Thế Âm Bồ Tát đỏ mặt, vừa muốn nói thì Diệp Lăng liền ngăn cản.
“Có điều, ngươi cứ yên tâm. Trừ gian diệt ác vốn là chuyện người đời ta nên làm. Cho nên, chuyện này bản gia sẽ phụ trách. Đừng nói có thiên đạo chi khí hay không, để cho ta trông thấy ta sẽ không bao giờ buông tay.”
“Ngươi cứ yên tâm. Ta sẽ đánh cho con ác long kia chui lại vào bụng mẹ. Haha, đồng thời còn giúp ngươi bảo quản nhánh thiên đạo chi khí kia nữa.”
“Đương nhiên, ngươi phải nhớ rõ. Điều quan trọng là tinh thần trọng nghĩa của bản gia, có như vậy, ta mới vì dân trừ hại được.”
Diệp Lăng cười khà khà. Huyền Nữ ở cạnh vỗ trán, chậc, tại sao sau khi chuyển thế còn không biết xấu hổ hơn cả lúc trước.
Hắn không ngại xấu hổ, chính mình cũng phải xấu hổ thay hắn. Nếu chuyện này truyền đi, sau này các tỷ muội làm sao có thể lăn lộn ở Tiên giới, lãnh thổ Cửu Kiếp sẽ bị người ta đối xử ra sao đây?
Thế nhưng, Diệp Lăng chẳng buồn quan tâm. Quản chi mấy chuyện đông tây nam bắc, đồ vật vào tay bản gia mới được xem là chuyện chính.
“Nếu đã vậy, ta xin cảm ơn Đế quân. Con ác long kia được ta trấn áp ở dưới đáy biển cách đó không xa. Ta nghĩ với thực lực của đế quân, hẳn sẽ không có vấn đề gì.”
Bồ Tát vừa nói xong, Diệp Lăng liền cười: “Ha ha, ngươi thật biết nói đùa. Long Hoàng Tiên giới nhìn thấy ta còn phải run lẩy bẩy, một con ác long có xá là gì?”
“Cứ chờ đấy. Bản gia sẽ luộc chín nó rồi thưởng thức. Haha, cũng đã lâu rồi bản gia chưa được ăn thịt rồng.”
Diệp Lăng cười ha ha, tràn đầy đắc ý.