Nhìn Diệp Lăng giơ cục gạch đen lên, Cự Long sợ run cả người, trong ánh mắt vậy mà không tự chủ hiện lên vẻ hoảng sợ.
Đúng, nó sợ, thực sự sợ, CMN tên này không phải nhân loại mà, đây quả thật là con quái vật hình người.
Tuy tốc độ tu luyện của Yêu tộc không nhanh, nhưng về mặt sức mạnh thì ông trời rất là ưu ái nó, sức mạnh cường đại đến mức nhân loại không có cách nào tưởng tượng được.
Chỉ có thần thông được sáng tạo từ đầu sỏ như Thanh Đế, mới có thể thay đổi sự siêu việt của chúng nó. Nếu không, sức mạnh của Yêu Tộc tuyệt đối là tồn tại vô địch bên trong người cùng giai.
Nhưng hôm nay lại bị một nhân loại cầm cục gạch đen nói chặt đứt móng vuốt mình liền chặt đứt?
CMN nói cũng quá đơn giản rồi, hơn nữa Cự Long chưa từng trải qua cảm giác như vậy, chưa từng có, đây là tuyệt vọng, là đánh mất tất cả hi vọng.
Răng rắc một tiếng, Cự Long cảm giác được cơn đau nhức trực tiếp xông lên đầu, không khỏi sợ hãi rống lên, thân thể kịch liệt run rẩy.
Ở dưới biển lực lượng đáng sợ không ngừng trào ra, nhưng rất đáng tiếc, Diệp Lăng đã thành công đột phá đến Diệt Cực Kim Thân ngũ trọng, vốn không sợ bất cứ cái gì.
"Dừng lại! Ngươi dừng tay trước đi, chúng ta nói chuyện."
Cự Long vội vã cầu xin tha thứ, Diệp Lăng thấy vậy, gật đầu: "Thái độ này của ngươi cũng không tệ lắm, mới vừa rồi thì tính là cái gì, cần phải chịu thiệt thì ngươi mới chịu cúi đầu, thực sự là một con rồng đê tiện."
"Ta đây chỉ cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất chính là làm vật cưỡi cho ta, thứ hai chính là ta sẽ mang ngươi ninh nhừ rồi ăn, ngươi chọn một cái đi."
Diệp Lăng vừa nói chuyện vừa từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một cái nồi đen lớn, là vừa rồi thuận tay lấy từ trong chùa Quan Âm.
Cự Long sững sờ, mắt rồng mở to, thân thể run rẩy, đây không phải sợ mà là phẫn nộ.
Mẹ nó, vậy mà ngươi còn mang theo nồi bên mình, thật sự cho rằng đã đánh bại hoàn toàn được ta sao. Vũ nhục, vũ nhục, đây là tuyệt đối là vũ nhục lớn, không thể tha thứ được
Nhưng phẫn nộ, hận ý ngập trời thì có thể làm gì, tên khốn đáng chết này, tu vi rõ ràng chỉ có Độ Kiếp hậu kỳ, lại hoàn toàn có thể nghiền ép mình.
"Chuyện đó, có lựa chọn thứ ba không, ví dụ như ta cho ngươi chút vàng bạc châu báu gì đó, chúng ta bắt tay giảng hòa. Tất nhiên ngươi yên tâm, sau này ta sẽ không quấy rối nơi này và ngư dân ở đây đâu, ngươi thấy như thế nào?"
Cự Long cảm giác được mình đã nhường nhịn rất lớn rồi. Phải biết, làm cho một con rồng tôn quý như nó cúi đầu, đây chính là một chuyện rất không dễ dàng.
Sau khi Diệp Lăng nghe xong thì gật đầu, lập tức Cự Long liền vui vẻ, có cửa thoát rồi. Nhưng sau một giây Diệp Lăng đi tới bên cạnh của nó, giơ cục gạch đen trong tay lên thật cao.
"Không!"
Cự Long mở to hai mắt nhìn, dưới ánh mắt tràn đầy khó hiểu của nó, cục gạch đen càng lúc càng lớn, cho đến khi đập lên đầu của Cự Long, lập tức trước mắt nó liền hiện lên từng ngôi sao vàng lấp lánh bay lượn quanh đầu.
Vì sao, vì sao, mới vừa rồi ngươi còn gật đầu mà, không đồng ý thì nói một tiếng, sao lại đùa như vậy. Một lời không hợp liền ra tay, phần tử bạo lực, đúng là phần tử bạo lực.
"Vì sao! Vì sao, ta lại làm sai cái gì!" Từ khi Cự Long bị Quan Âm phong ấn dưới đáy biển, cho tới bây giờ nó vẫn chưa từng nghẹn khuất như vậy.
Mặt Diệp Lăng đen lại, trong mắt lóe ra ánh sáng hung ác: "Ngươi hỏi vì sao? Ông đây cho ngươi hai lựa chọn, có phải ngươi muốn ta xxx người thì ngươi mới vui vẻ, còn lựa chọn thứ ba?"
"Ta cho ngươi lựa chọn thứ ba sao? Ta để cho ngươi chọn ư, hơn nữa, ngươi không mở to mắt mà nhìn xem ngươi đây là đang rơi vào tình trạng nguy hiểm, ngươi đùa ta đấy hả."
Diệp Lăng chỉ vào mặt Cự Long chửi ầm lên, CMN, nếu không phải ông đây thấy thực lực của ngươi không tệ lắm, đang thiếu một phương tiện thay cho việc đi bộ, thì đã sớm làm thịt rồi hầm ăn rồi.
Tất nhiên, Diệp Lăng còn có một Hỗn Độn Thánh Thú Tiểu Bạch, nhưng tên hỗn đản kia lại rất là kiêu ngạo, mỗi lần mình cưỡi nó để xuất hiện cho oai một chút, đều phải nói hết những lời hay, nếu không thì không có cửa.
Cự Long nghiến răng nghiến lợi, thực sự muốn liều mạng với Diệp Lăng, tuy nhiên lại đánh không lại hắn, nếu không, đã vươn một trảo tới đập chết Diệp Lăng cũng nên
"Người bạn này, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng la to. Chúng ta đều là người văn minh, nghe nói hiện tại bên ngoài đều hướng đến xã hội văn minh, không thể thô lỗ như vậy được."
"Là như thế này, coi như ta đây là bại tướng dưới tay ngươi, nhưng tối thiểu cũng phải có quyền lên tiếng chứ?"
"Ta nghĩ như vậy, ngươi xem có được không thứ nhất ta thực sự không muốn làm vật cưỡi của nhân loại. Thực sự, nhân loại các ngươi có một câu, sinh mệnh rất đáng quý, ái tình lại càng cao hơn, nhưng vì tự do, đều có thể không cần hai cái này."
"Thứ hai cũng là chuyện rất là quan trọng, là gì đây, chính là ta thực sự không muốn chết, Chân Chân ta đây xin thề!"
Chỉ có sống mới có hy vọng, mới có thể trả lại tất cả khuất nhục ngày hôm nay cho ngươi. Nếu chết rồi, vậy thì đã đánh mất tất cả cơ hội.
Về điểm này thì Cự Long hiểu rõ ràng, cho nên nó không muốn chết, chịu một chút khuất nhục cũng không sao, nó còn chờ đến khi phi thăng được Tiên Giới tung hành thiên hạ, được gọi là Tổ Tông nha.
Diệp Lăng gật đầu, ừ không sai, con rồng ngu xuẩn này quả thực rất thành thực, chẳng qua rơi vào trong tay của mình, nói những chuyện khác đều là nói nhảm, ngươi muốn sống thì có quan hệ gì với ta.
"Ừ ừ, ta rất đồng ý với những lời ngươi nói, thực sự, đây là điều kiện cơ bản để tồn tại!"
Chân Long mà, nói chung phải có tôn quý và sự kiêu ngạo, Tiên Giới bao nhiêu kỷ nguyên, Chân Long bị nhân loại bắt được thì có bao nhiêu, mỗi Chân Long bị bắt đều trở thành nỗi sỉ nhục của Long tộc.
Vừa nói xong Diệp Lăng trực tiếp thu cục gạch đen vào trong Nhẫn Trữ Vật. Cự Long thấy vậy, nhất thời cực kỳ vui mừng, nhưng sau một giây, Diệp Lăng lấy ra Nguyên Thủy Kiếm Thai, Cự Long kém chút nữa sợ tè ra.
CMN, ngươi có ý gì, có ý gì, một lời không hợp liền đánh nhau, một lời không hợp thì lấy nồi ra, một lời không hợp liền rút kiếm, có chút không quá sáng tạo không!
Không uy hiếp nó thì sẽ chết hả, không uy hiếp nó thì có chuyện à, tên cuồng bạo lực đáng chết nhà ngươi, có thể thay đổi một chút hay không!
"Ta rất đồng ý với lời của ngươi, nhưng mà thật đáng tiếc, đối với ta mà nói, cái mà ta không chiếm được thì ta khẳng định sẽ hủy diệt nó đi, cho nên ta đây liền tiêu diệt ngươi."
Vừa nói xong, Diệp Lăng cười hì hì, bỗng nhiên vung Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay lên, một đạo kiếm quang đáng sợ hiện ra, xuyên qua toàn bộ đáy biển.
Bá một cái, kiếm quang lướt qua thân thể của Cự Long, làm cho Cự Long sợ run cả người, hai chân như nhũn ra. CMN, còn kém một chút thì thịt rồng của nó đã bị cắt xuống một tầng rồi.
"Nói đi, sự lựa chọn của ngươi là?"
Những lời này của Diệp Lăng giống như một thầy, nói xong vẫn luôn nhìn chằm chằm vào, con mắt nóng rực.
Cự Long cũng sắp khóc rồi, má nó thật là khi dễ người mà, ngẫm lại nếu không thì liều mạng đi, thà làm ngọc vỡ nha.
Nhưng khi nhìn cái nồi đen to bên cạnh Diệp Lăng kia, lại nhìn Nguyên Thủy Kiếm Thai, ngẫm lại cảm thấy rất thiếu tự tin. CMN nếu thất bại, có thể sẽ trở thành đồ nhắm rượu mất.
Quan trọng nhất là, nó còn bị một trận pháp áp chế tương đương với việc mang cái lồng chiến đầu với Diệp Lăng, vậy còn chiến thắng cái gì nữa.
"Sự lựa chọn của ngươi là?"
Con mắt Diệp Lăng rất sáng, còn thiếu một phông cảnh tràn đầy âm nhạc nữa, mà Cự Long ở trước mắt, lại giống như ca sĩ đang tràn ngập hi vọng đứng trên sân khấu đang thi chương trình The Voice vậy.