Cự Long nhìn hai móng vuốt đã bị tàn phế của mình, cắn răng, trong lòng nổi lên sự hung ác, trong con mắt có một ngọn lửa phẫn nộ ầm ầm sinh ra.
Diệp Lăng thấy vậy, cười hì hì, thả người bay lên, thân ảnh bay thẳng đến bên cạnh Cự Long, rất nhẹ nhàng đặt kiếm lên cổ Cự Long.
"Sách sách, dùng lửa nhỏ mà hầm cách thủy, cho một chút hạt hồi vô, đợi cho chín rồi rắc thêm một chút hành thái, chỉ tưởng tượng thôi mà nước miếng của ông đây đã chảy ra rồi, cứ quyết định vậy đi!"
Vừa nghe được lời này Cự Long liếc mắt nhìn Diệp Lăng, cười khinh thường "Ta cho ngươi biết, chớ quá mức!"
Diệp Lăng nhìn Cự Long một chút, nhún vai nói: "Sao lại nói ra lời này?"
"Hừ, ta nói cho ngươi biết, loại người như ngươi, thực sự rất không đạo đức, thực sự, đối xử với đồng bọn của mình như vậy? Về sau khi đi lên chiến trường sao ta có thể giao phía sau lưng cho ngươi?"
"Tín nhiệm đâu? Tín nhiệm giữa hai bên đâu? Chúng ta là đồng bọn, đồng bọn!"
Diệp Lăng choáng váng rồi, sao tên này lại thay đổi nhanh giống như thay đổi sắc mặt vậy, thật là đáng chết, bên cạnh mình đều tụ tập toàn những tên gì đâu không.
Ngạo Hồng Trần, lão sắc côn mở to hai mắt nói dối, mấy người Mạc Tinh từng người đều vô sỉ, bại hoại.
Còn Hỗn Độn Thánh là một tên vừa vô sỉ tham ăn lại lười làm, những người này đã làm hắn rất buồn bực rồi, chẳng lẽ hắn có vầng sáng thu hút người xấu?
"Rồi rồi, ngươi thả lỏng đi, trước đó chúng ta sẽ khế ước, xong rồi thì bàn lại.
Lúc này đây Diệp Lăng giống như một con cáo già, vốn không có khả năng để con mồi ở trước mặt mình trốn được. Hơn nữa đây không phải con mồi, đây là Chân Long nha
Vừa nghe thấy như vậy Cự Long ngẩng đầu, trong mắt xuất hiện nước mắt, , lòng đầy chua xót. nó ngẩng đầu, nỗ lực không cho nước mắt rơi xuống
Diệp Lăng liếc mắt nhìn Cự Long, sách sách, như thế nào, vẫn chưa bằng lòng sao, mà Cự Long nhìn Diệp Lăng một chút, Long Trảo vung lên: "Không nên nghi ngờ, đây là nước mắt hạnh phúc."
Xì, Diệp Lăng trực tiếp cười ra nước mắt: "Được được, vì thái độ lạc quan của ngươi, ta cho ngươi 101 like, một trăm điểm, cho thêm vào kỹ thuật diễn nữa."
Diệp Lăng vừa nói chuyện ngón tay động nhẹ một cái, một đạo văn lộ huyền diệu vô cùng tối nghĩa chậm rãi hiện lên trên đầu Cự Long, phát ra màu sắc thần bí
Đạo văn lộ này không có vào trong cơ thể của Cự Long, mà ở bên ngoài ngưng tụ thành từng đạo cấm chế đáng sợ. Cấm chế trực tiếp phong ấn bản tâm của Cự Long, gieo xuống một hạt giống vĩnh viễn không thể phản bội.
Hạt giống này nhanh chóng mọc rễ nẩy mầm, cắm rễ trong đáy lòng Cự Long. Từ một giây kia nếu Diệp Lăng chết thì tuyệt đối nó không thể sống được, hơn nữa không thể sinh ra bất cứ suy nghĩ gì làm hại Diệp Lăng.
"Khế ước bình đẳng?"
Cự Long rõ ràng là ngẩn người, khế ước bình đẳng, chính là khế ước không có sự ràng buộc gì, tất nhiên không thể sinh ra sát tâm với Diệp Lăng, ngoại trừ cái này thì tất cả đều không có.
Diệp Lăng gật đầu: "Tất nhiên, vừa rồi không phải ngươi đã nói sao, chúng ta là đồng bọn, nếu là đồng bọn tất nhiên là khế ước bình đẳng, những khế ước khác sao được gọi là đồng bọn được."
Lập tức trong mắt Cự Long toát ra sự cảm động, Diệp Lăng cười hì hì, chỉ một câu đơn giản như vậy đã làm cho Thiên Đạo Chi Khí trên người Cự Long hưu một cái liền bay đến trong tay Diệp Lăng.
Ong ong, lực hấp dẫn đáng sợ điên cuồng hút Thiên Đạo Chi Khí vào trong cơ thể Diệp Lăng, Thiên Đạo Chi Khí tinh thuần vô cùng thậm chí còn trân quý hơn cả Long Mạch.
Từng luồng sức mạnh giống như dòng suối ngọt tỏa ra toàn thân Diệp lăng, vô cùng sảng khoái, giống như cây khô gặp mưa rào vậy
Mà tu vi của Diệp Lăng cũng đang chậm rãi tăng lên, đột nhiên, Diệp Lăng ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, xung quanh thân thể hắn tản là một cỗ sóng khí đáng sợ mênh mông.
Ùng ùng, sóng khí như sấm, nổ vang dưới đáy biển, từng cỗ khí tức kinh thiên xông lên tận trời xanh, ngay cả Cự Long đứng bên cạnh Diệp Lăng cũng kinh hãi.
Bên ngoài thân thể của Diệp Lăng, chậm rãi sinh ra một lỗ đen đáng sợ, một cỗ lực lượng cắt nuốt không có từ ngữ nào hình dung ra được tràn đầy bên trong lỗ đen, tùy thời đều có thể cắn nuốt tất cả vật trước mắt.
Đột nhiên Diệp Lăng mở mắt, trong hai con ngươi đã biến thành một vòng xoáy màu đen, vô cùng đáng sợ.
Cửu U Đế Công thành công đột phá đến Đệ Ngũ Trọng, đây là nối tiếp Diệt Cực Kim Thân đột phá đến Đệ Ngũ Trọng, thần thông của Diệp Lăng lại một lần nữa đột phá đến cảnh giới cực mạnh.
Mà lần đột phá này là cội nguồn quan trọng nhất, tuyệt đối không thể xem nhẹ sự chống đỡ của thân thể.
Mà tu vi của Diệp Lăng cũng chậm rãi tăng lên, khi tu vi thành công ổn định đến Độ Kiếp đỉnh phong, cảnh giới mới chậm rãi ngừng lại.
"Được rồi, chúng ta phải đi rồi, chẳng qua ngươi đó cũng phải ra ngoài ra oai một vòng, diễn một vở kịch thì như thế nào?”
Diệp Lăng cười hì hì, mình cũng đã nhận được không ít chỗ tốt, như thế nào đi nữa cũng phải giúp đỡ Bồ Tát tiến hành chuyện tín ngưỡng cho đến cuối cùng.
Cự Long gật đầu, thân thể vặn vẹo, sóng lớn nổi lên, Diệp Lăng cười hì hì: "Ta đặt cho ngươi một cái tên, nhà ta có một Tiểu Bạch, vậy ngươi gọi là Tiểu Hắc đi."
"Vừa lúc một trắng một đen, rất xứng đó, chỉ là có chút không được tốt lắm, vì các ngươi đều là công."
Cự Long vừa nghe, đây là cái tên gì, vẫn mà còn có một gia hỏa có tên xứng đôi với mình, tên là Tiểu Bạch gì đó: "Ta nói Tiểu Bạch kia là cái thứ gì, cũng dám so sánh với bổn tọa vĩ đại, ta một ngụm liền ăn sạch nó."
"Được rồi được rồi, đừng mạnh miệng, ngươi còn ăn nó? Không chừng nó ăn ngươi đó, có lẽ ta còn phải xin tha cho ngươi đó. Phải biết rằng một kẻ tham ăn thì chuyện gì cũng có thể làm!"
Diệp Lăng bĩu môi, không phải là không tin tưởng Cự Long, nếu nó đánh thật với Tiểu Bạch thì có thể sống để trở về cũng là một vấn đề
"Ai nha, ta cho ngươi biết, người là tên khác loại không giống người khác, hoàn toàn là một súc sinh. Nếu không ta cho ngươi biết, trên Trái Đất này, bổn tọa không sợ ai cả.”
Tiểu Hắc ngẩng đầu kiêu ngạo nói, đây là khí phách cần phải có, Tiểu Bạch gì đó, nó một ngụm đã nuốt sạch.
"Được, tối nay trở về các ngươi đấu với nhau thử đi. Ah đúng rồi, ta đã quên nói cho ngươi biết, Tiểu Bạch kia, chính là một con Hỗn Độn Thánh Thú cảnh giới Thần Anh."
"Còn chuyện ăn nó như thế nào, phải có thêm người như ngươi nữa, dù sao ngay cả ta cũng không ăn được Hỗn Độn Thánh Thú, như vậy cũng tốt, ngươi có lộc ăn."
Diệp Lăng gật đầu, xoay người thu nồi vào, vỗ cái mặt đang đổ mồ hôi đầm đìa của Tiểu Hắc, Tiểu Hắc cười hì hì, nụ cười có chút xấu hổ, trái tim nhảy bịch bịch.
Mẹ nó, Hỗn Độn Thánh Thú, đây chính tồn tại còn tôn quý hơn cả Chân Long nữa. Toàn bộ Tiên Giới cũng chỉ có vài con, tuyệt đối là chủng tộc đáng sợ.
"Được rồi, không nhiều lời nữa, đi, đi biểu diễn một vở kịch hay đi."
Vừa nói xong Diệp Lăng thả người nhảy lên, biến mất ở đáy biển, mà trong biển Tiểu Hắc hưng phấn không gì sánh được, nghìn năm rồi, rốt cuộc cũng được bay lên trời!
Ầm, thân thể Tiểu Hắc đong đưa, một cổ lực lượng đáng sợ làm cho nước biển không ngừng sôi trào. Thân thể cao lớn kia, ầm ầm bay lên, phát ra tiếng Long Ngâm.
Ở bên trong Phổ Đà Sơn tất cả mọi người đều quỳ lạy hư ảnh Quan Âm trên bầu trời, nhưng lúc này lại có một sinh vật màu đen bay lên trời làm rung động tất cả mọi người!