Lúc sinh vật màu đen kia bay thẳng lên trời, Diệp Lăng cũng lặng yên xuất hiện bên cạnh các cô gái.
"Như thế nào? Thu phục rồi?"
Huyền Nữ mỉm cười hỏi, thật ra nói hỏi nhưng cô đã biết chắc câu trả lời.
Diệp Lăng gật đầu, ôm Huyền Nữ cười hì hì: "Đúng thế, phu quân nàng ra tay, thì dễ như trở bàn tay, cái gì mà rồng với không rồng, đều là chuyện nhỏ"
"Chồng ơi, vật trên bầu trời kia là gì vậy, mau nhìn, nó phóng tới chỗ hư ảnh của Quan Âm Bồ Tát!"
Hàn Thanh Tâm kêu lên một tiếng kinh hãi, Diệp Lăng cười hì hì: "Đó là Long, Chân Long!"
Mà lúc này, mọi người đều là không thể tin mà xoa hai con mắt của mình, vì sao sinh vật kia lại giống như rồng, thần thú được ghi lại trong lịch sử Hoa Hạ vậy.
Tất cả mọi người đều cho rằng rồng là sinh vật hư cấu nhưng không ai nghĩ tới, vì sao trong mười hai con giáp lại chỉ có một rồng là do tưởng tượng mà ra.
Nếu như nói đây là vấn đề tín ngưỡng thì vì sao không xếp rồng lên hàng thứ nhất, mà lại đặt ở giữa?
"Đó có phải là rồng hay không? Trời ơi, hình như là đúng rồi, tôi lại thấy được rồng, không được, tôi phải gọi điện thoại nhanh cho mẹ tôi mới được, thật là 666!"
"A! Ác Long xuất thế, đi tới chỗ Bồ Tát rồi! Bồ Tát nhất định phải thu phục nó!"
"Không đúng không đúng, đây là ảo giác, cũng giống như ảo ảnh bình thường, sao trên đời này lại có rồng được, đang đùa hay sao vậy."
"Đây chính là ban phúc, Chân Long xuất thế, là một cảnh thần kỳ vạn năm khó gặp, trời ơi, thực sự là trời cao phù hộ."
Đúng lúc này, trên bầu trời Tiểu Hắc thét lên một tiếng Long Ngâm, bay đến bên cạnh Quan Âm, đột nhiên long trảo vỗ xuống, trên không trung nổi lên mưa dông ầm ầm.
Rầm, trời giáng mưa to, tiếng sấm đùng đùng vang lên, thời tiết thay đổi đáng sợ như vậy làm cho tất cả mọi người tin tưởng không chút nghi ngờ, đây chính là rồng!
Tục ngữ nói, rồng mang theo mây hổ mang theo gió, rồng vừa xuất hiện thì sẽ có sấm sét trời mưa. Nếu không sao có thể là vua của dưới nước được.
Mà lúc này, hư ảnh Bồ Tát bên trong không trung bỗng nhiên lóe ra kim quang chói mắt, kim quang nhanh chóng ngưng tụ lại thành một hoa sen chín cánh màu vàng.
Liên Hoa xoay tròn, bay thẳng lên đỉnh đầu của Tiểu Hắc, sau đó bỗng nhiên rơi xuống.
Ùng ùng, Liên Hoa đập trúng Tiểu Hắc, lực lượng đáng sợ làm cho Tiểu Hắc không ngừng giãy dụa rít gào, phần đuôi và vuốt trở nên trống rỗng, lực lượng đáng sợ này làm cho tất cả mọi người kinh hồn bạt vía.
"A di đà phật."
Một tiếng niệm phật vang lên, đột nhiên giữa bầu trời lóe ra rất nhiều chấm kim quang, thân thể Hắc Long vùng vẫy, dần dần không động đậy nữa, hư ảnh Quan Âm lóe lên, đi tới sau lưng Tiểu Hắc.
Thân thể cao lớn của Tiểu Hắc lay động, vội vàng bay nhanh đến cuối chân trời, biến mất trong tầm mắt của tất cả mọi người.
"Bồ Tát hiển linh, Bồ Tát hiển linh!"
"Quan Âm Bồ Tát, cứu khổ cứu nạn, ngay cả Chân Long cũng thu phục được, còn xin được ban phúc."
"Đây quả thực là thần tích, tuyệt đối thần tích, về sau người nào lại nói không có loại sinh vật như rồng này, lão tử sẽ là người đầu tiên cầm cục gạch đập chết hắn."
Từng người đều vô cùng kích động, quỳ xuống mặt đất thành tâm dập đầu, Bồ Tát hiển linh thu phục Thần Long, một màn này làm cho trong lòng tất cả các tín đồ cũng với những người theo thuyết vô thần đều có một loại cảm giác kích động sâu sắc.
Ngày hôm sau, đám người Diệp Lăng về tới thành phố Đông Hải, cuộc sống vẫn trôi qua bình thường, người dưỡng thai thì nên dưỡng thai, người làm việc thì làm việc.
Còn Diệp Lăng thì lại cầm điện thoại di động nhìn cái đề tài trong nháy mắt đã lên được hạng thứ nhất trong bảng nhiệt sưu (chỉ số nổi tiếng và chỉ số truyền thông) kia.
"Hoa Hạ thật sự có Thần Long, kể cả khi chuyện gia đến bác bỏ tin đồn này, tôi tuyệt đối cũng phải đấu tranh đến cùng."
"Phổ Đà Sơn xuất hiện thần tích? Bồ Tát hiển linh thu phục Chân Long?"
"Là lời đồn hay là video chân thật, nếu quả thật có Thần Long tồn tại, quốc gia nên làm như thế nào để đề phòng loài sinh vật có lực sát thương đáng sợ này?"
Thậm chí có một ít đài truyền hình mời người có tín người Phật giáo cùng với người tin vào chuyện có thần linh khẳng định có thần long tồn tại và người theo phái vô thần tiến hành biện luận với nhau.
Còn có một ít đài tryền hình phân tích sâu hơn về chuyện này, cẩn thận giải thích nếu thật sự rồng có tồn tại thì sẽ có ảnh hưởng như thế nào.
Diệp Lăng nhìn video không khỏi cười, sách sách, thủ đoạn kinh doanh tín ngưỡng này của Quan Âm Bồ Tát thực sự đáng giá để cho những lão già thần tiên không ngừng truyền lưu tín ngưỡng thần tiên kia học tập.
Đừng có chuyện hay không có chuyện đều tránh vào động phủ tu luyện, ngẫu nhiên làm ra vài lần thần tích, bảo đảm lực lượng tín ngưỡng sẽ gia tăng vù vù.
Nhìn lại bể bơi cách đó không xa, Tiểu Bạch ngồi ở một bên, con mắt liếc nhìn con rắn nhỏ màu đen đang bơi lượn bên trong bể bơi kia, trong mắt lóe lên ánh sáng làm cho lòng người phát lạnh.
Tất nhiên con rắn nhỏ màu đen kia chính là Tiểu Hắc, từ ngày hôm qua Diệp Lăng trở về nói cho Tiểu Bạch biết Tiểu Hắc muốn dạy dỗ nó, rồi ăn nó, thì phiền phức của Tiểu Hắc đã tới.
Trải qua một phen đánh nhau ngắn ngủi, Tiểu Hắc phát hiện nó không phải là đối thủ của Tiểu Bạch. thực sự là bi thảm.
Dưới sự áp chế nồng đậm của huyết mạch, dù là Tiểu Hắc cũng không cách nào loại trừ ảnh hưởng to lớn này, chuyện này làm cho thực lực của nó không thể phát huy đến bảy phần.
"Ngươi lăn ra đây cho bản vương, còn dám la hét muốn ăn ta! Diệp Lăng, cầm nồi lại đây cho bản vương, xem ta có nấu nó thành một nồi thịt rồng hay không.”
Tiểu Bạch lớn tiếng la hét, trong hồ Tiểu Hắc thì lại liếc mắt nhìn nó nói: "Ta phát hiện sao ngươi lại giống chó vậy, Diệp Lăng nói cái gì ngươi tin cái đó, đây là kế gây xích mích tình cảm của hai chúng ta đó."
"Còn nữa, hai người chúng ta đều là Yêu Tộc, vì sao ngươi chịu tin tưởng một nhân loại cũng không chịu tin tưởng ta. Ngươi biết không, điều này làm cho ta rất thương tâm!"
Tiểu Hắc ngẩng đầu thở dài nói, Tiểu Bạch lại khinh thường cười: "Sách sách, hết cách rồi, dù sao bản vương không đánh lại Diệp Lăng. Nếu có đánh thật ta đã sớm bị hắn xé thành tám mảnh rồi."
"Như vậy đi, nếu như ngươi nói là do Diệp Lăng giở trò quỷ, như vậy thì ngươi đi ra đây, đến đánh cho hắn một trận, lúc đó ta sẽ tin ngươi."
Nghe xong lời của Tiểu Bạch nói, lập tức trên mặt Tiểu Hắc hiện ra vẻ cầu xin. Cmn, nếu ta đánh được hắn, sao còn đi theo hắn về đây, đã sớm ăn hắn rồi.
Đúng lúc này, điện thoại Diệp Lăng reo lên, là Trầm Nguyệt Tâm gọi tới, sau khi điện thoại được kết nối Trầm Nguyệt Tâm cũng không dài dòng: "Diệp Lăng, em đã đổi toàn bộ vàng thỏi của anh thành tiền, tổng cộng khoảng 100 triệu, trước đó em sẽ giúp anh bảo quản chúng, còn những Dạ minh châu kia thì anh cũng đừng bán."
Giường được làm bằng vàng của Tiểu Hắc đều bị Diệp Lăng càn quét sạch, sau đó giao cho Trầm Nguyệt Tâm đổi thành tiền mặt.
Diệp Lăng cúp điện thoại, mặt đen lại lẩm bẩm: "Khoảng trăm triệu, lại không có rồi, phụ nữ phá sản, đàn ông ăn no không biết có đàn ông khác đang đói bụng."
Mới vừa cúp điện thoại, Mạc Tinh liền gọi đến, sau khi Diệp Lăng nghe Mạc Tinh la hét ồn áo, thì biết Mạc Tinh muốn để Diệp Lăng đi xem mắt với cậu ta, nói là Lâm Vũ Tình giới thiệu nữ sinh cho cậu ta, nhưng một mình cậu ta đi lại có chút xẩu hổ.
Diệp Lăng lập tức ngồi dậy, xem mắt, như vậy có thể đi tham gia náo nhiệt một chút.
Từ sau khi Diệp Vô Đạo và Thần Phong có bạn gái, thì Mạc Tinh giống như bị quỷ ám vậy, cả ngày thấy người nào cũng đều nói tìm vợ cho cậu ta, lảm nhảm nhiều như ni cô trên núi vậy.