Quán cà phê Carlan, là quán cà phê hạng sang của thành phố Đông Hải, có thể tới nơi này thì đa số là tinh anh thành phần tri thức hoặc nhân viên kỹ thuật cấp cao, quản lý cao cấp của các xí nghiệp.
Diệp Lăng nhìn Mạc Tinh trước mặt này không khỏi cảm thấy khác lạ. Hôm nay tên này mặc một thân quần áo của nhãn hiệu Semir, chân mang một đôi giày mới tinh của hãng Avia.
Vốn là một thiếu gia có gia thế lớn, kết quả bị cậu ta ăn mặc như vậy, liền biến thành một tên đần mới ra ngoài xã hội.
"Tôi cho cậu biết, hiện tại không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài của họ được, mà phải nhìn vào trái tim, chúng ta phải tìm cách để các mặt xấu xí của họ xuất hiện, mới có thể nghĩ đến chuyện muốn hay không muốn."
Mạc Tinh giống như một vị giáo sư bưng một ly cà phê lên dạy học cho Diệp Lăng. Diệp Lăng gật đầu, không khỏi cười nói: "Anh nói xem anh có giả dối không."
"Phụ nữ mà, thực ra có thể hiểu được việc họ coi trọng đồng tiền, ai mà không muốn tìm một người đàn ông có năng lực để đảm bảo chất lượng cuộc sống lúc tuổi già?"
"Đây là theo nhu cầu, tất nhiên gặp phải loại người vừa mới nói chuyện yêu đương đã thần bí nói với bạn trai sáu tháng sau sẽ sinh một đứa trẻ mập mạp, tôi kiên quyết không muốn."
Mạc Tinh gật đầu, rất là tán thành nói: "Không chỉ như vậy, còn gì nữa không, loại người muốn dùng chung tài sản gì đó ông đây cũng thực xin lỗi, là một người tốt, là một người rất thành thật, cũng đều không thể."
Diệp Lăng gật đầu, rất là đồng ý, mấy năm nay, những người thành thật kia cũng không biết đã đào bao nhiều phần mộ tổ tiên của người ta lên rồi, loại người này đều bị bôi đen, không có mấy người nhìn tới.
Còn có người có thẻ người tốt, tích một tiếng, cà thẻ lên xe, người như hai loại trên đều làm cho đám đàn ông chỉ đứng xa mà nhìn không dám đến gần.
"Cũng không biết đối tượng mà Vũ Tình tìm cho anh như thế nào, không biết có thuộc mẫu người của anh không."
Diệp Lăng nhún vai, Mạc Tinh thì cười hì hì: "Tôi nói với cậu, nghe Vũ Tình nói, là sinh viên đến từ nông thôn, chắc là một cô gái rất giản dị, rất đơn thuần."
"Hì hì, lúc này đây, ông đây đến số đào hoa rồi, tôi cho cậu biết, tôi có dự cảm, lần này tôi nhất định sẽ tìm được ý trung nhân của mình."
Đang nói chuyện, đột nhiên hai bóng người đứng ở trước bàn của Diệp Lăng và Mạc Tinh. Hai người ngẩng đầu, là hai cô gái.
Một người mặc đồng phục váy ngắn vừa người, trên vai đeo một cái túi nhỏ, tóc dài rũ xuống bả vai, khuôn mặt trang điểm, đôi môi đỏ mọng, vẻ ngoài cũng không tệ lắm.
Đứng cạnh cô là một cô gái hơn hai mươi tuổi, ăn mặc rất bình thường, buộc mái tóc thành đuôi ngựa, khẽ mỉm cười, rất xinh đẹp, làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.
"Ngại quá đã quấy rầy rồi, cho hỏi, trong hai người ai là Mạc Tinh?"
Cô gái đeo túi khẽ cười nói, Mạc Tinh vội vàng đứng lên, chỉ vào mình. Cô gái gật đầu: "Tôi là bạn học của Vũ Tình tên là Lưu Uyển, còn người này chính là bạn của tôi Lý Khả."
"Đến, ngồi đi, phục vụ, mang hai ly cà phê tốt nhất đến đây."
Mạc Tinh liền vội vàng cười hô lên, rất là ân cần. Diệp Lăng gật đầu, quả thật diện mạo không tệ, cũng không biết tính tình như thế nào.
Lưu Uyển và Lý Khả ngồi xuống, ngón tay Lưu Uyển gảy mái tóc dài trên bả vai nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, tôi muốn hỏi một chút, bây giờ anh đang làm việc ở đâu."
Động tác giơ chén của Mạc Tinh bỗng nhiên dừng lại, lập tức nhếch miệng cười: "Cái đó là cái gì, tôi đây ăn no chờ chết, hiện tại vẫn chưa có công việc, chẳng qua nếu muốn có thì rất đơn giản."
Nghe đến chỗ này, trong mắt Lưu Uyển không dấu vết xuất hiện sự ghét bỏ, gật đầu: "Như vậy cha mẹ anh thì sao?"
Mạc Tinh tùy tiện cười: "Tôi à, cha chính là một nhân viên công chức bình thường, còn mẹ thì ở nhà làm bà chủ."
Lưu Uyển gật đầu, rõ ràng có chút mất mác: "Vậy anh không có công việc, anh dựa vào cái gì nuôi sống mình, là dựa vào cha mẹ trong nhà sao?"
Mạc Tinh liền vội vàng lắc đầu xua tay: "Nào có, không đúng không đúng, tự tôi kiếm đủ tiền để mình xài, hơn nữa nuôi một gia đình cũng không thành vấn đề."
Diệp Lăng cũng gật đầu, con gái người ta hỏi mấy vấn đề này, đều rất bình thường, hắn cũng không thấy chán ghét gì.
Lưu Uyển gật đầu, cúi đầu uống cà phê, cũng không nói chuyện chỉ loay hoay với cái điện thoại, nhất thời bầu không khí trở nên lúng túng, Mạc Tinh nhìn Diệp Lăng một chút, sau đó vừa cười vừa nói: "Cô làm việc ở đâu?"
"Tôi? Làm ở một công ty đã được đưa ra thị trường, mỗi tháng cũng kiếm một hai vạn, cũng không nhiều, thế nhưng tôi có thể nuôi sống mình, việc này thì không thành vấn đề."
Thực ra lời này không có khuyết điểm gì chỉ là giọng điệu của Lưu Uyển khiến cho Mạc Tinh có cảm giác rất không thích, giống như trả lời có lệ vậy, hoặc càng nhiều là châm chọc.
Đây là cái gì với cái gì, ít nhất cô cũng phải hỏi tính cách thế nào chứ, sao chỉ hỏi đến gia thế, hỏi tiền, không hỏi những cái khác?
Mạc Tinh còn muốn nói gì đó, đột nhiên điện thoại Lưu Uyển vang lên, cô ta nhận điện thoại rồi trả lời vài tiếng, sau đó đứng dậy vỗ Lý Khả bên cạnh nói: "Đi thôi, có chút chuyện."
"Xin lỗi, chúng tôi có việc nên đi trước, hai người ở lại nhé."
Nói xong, Lưu Uyển và Lý Khả xoay người rời đi, Lưu Uyển đi rất dứt khoát, còn Lý Khả thì lại xoay người lại, rất xấu hổ, gật đầu với hai người.
Tròng mắt Mạc Tinh đều đỏ rồi, CMN, đây là cái gì với cái gì, là một cô gái coi trọng đồng tiền.
Diệp Lăng cũng cười vỗ vai Mạc Tinh: "Được rồi, đừng nóng giận, tôi cho anh biết vừa rồi tôi nhìn Lý Khả, cô gái này có tướng vượng phu."
"Còn Lưu Uyển kia, giữa trán không no đủ, cằm cũng quá nhọn, trong mắt có hoa đào, cho dù thành thì về sau cũng tuyết đối không phải là người tốt có thể qua lại."
Mạc Tinh ngẩn người, lập tức gật đầu: "Đây là cái gì chứ, cậu trở về liền gọi cho Vũ Tình lấy số điện thoại của Lý Khả đưa qua đây cho tôi, còn Lưu Uyển, tôi vừa thấy liền cảm thấy chán ghét, CMN."
"Hiện thực không phải cũng thực tế như vậy sao, làm gì phải tức giận như vậy, không uống nữa, đi chơi một lát."
Vừa nói chuyện xong, hai người đứng dậy, đi tới chỗ bãi đậu xe, mà lúc này ở bên cạnh bãi đỗ xe, Lưu Uyển gọi điện thoại ồn ào nói: "Vũ Tình, bạn tìm cho mình loại người nào vậy, chính là một quỷ nghèo, có cha cũng nhiều lắm là nhân viên công chức nhưng có lợi ích gì đâu, về sau bạn đừng có giới thiệu đối tượng như vậy cho mình nữa."
Nói xong Lưu Uyển trực tiếp cúp điện thoại, ở cái thành phố kinh tế này, tiền lương của một công chức cũng không nuôi nổi một gia đình.
Thứ cô ta muốn là bay lên cành làm phượng hoàng, sao có thể ủy khuất gả cho một tên quỷ nghèo như vậy được. Ha hả, nhìn quần áo mặc trên người xem, thật là không có mắt thẩm mỹ.
Một bên Lý Khả xấu hổ nói: "Tiểu Uyển, chúng ta cứ lạnh nhạt thờ ơ ném hai người họ lại, có phải có chút không tốt lắm không?"
"Không tốt? Có cái gì không tốt, thật là, lãng phí thời gian của mình."
Vừa nói xong đột nhiên ánh mắt của Lưu Uyển sáng lên, vội vàng dụi mắt, cô ta vậy mà lại thấy được Mạc Tinh và Diệp Lăng ngồi vào một chiếc Maybach.
Không thể nào, dáng vẻ của hai người không giống như nhà có tiền, điều này sao có thể!
Lưu Uyển không thể tin được, lập tức cô ta hít sâu một hơi, mỉm cười, đi tới chỗ chiếc xe kia.
Mạc Tinh và Diệp Lăng mới vừa ngồi vào trong xe, thì tiếng gõ kiếng xe thùng thùng vang lên, Lưu Uyển khoác túi đứng ở bên cạnh xe, cười rất là xán lạn.
"Chuyện đó, việc của tôi đã xong rồi, chúng ta đi nơi nào chơi đi?"
Lưu Uyển cười nói, Mạc Tinh cũng cười hì hì nói: "Xin lỗi, tôi có chút việc bận, tạm biệt."
Bá, bóng xe lóe lên, biến mất trong bãi đỗ xe.