Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 499 - Chương 499: Vô Tình Gặp Được

Chương 499: Vô tình gặp được

Lưu Uyển hoàn toàn sững sờ tại chỗ, nhìn chiếc xe Maybach màu đen mới tinh đi qua bên cạnh mình kia, không có lưu lại một chút hi vọng nào.

"Chuyện này... Không thể nào, sao anh ta lại giống như người có tiền vậy, đúng, nhất định là xe mượn, không được, mình phải gọi điện thoại cho Vũ Tình hỏi một chút."

Vừa nói xong Lưu Uyển vội vã lấy điện thoại từ túi đeo rồi gọi điện thoại cho Lâm Vũ Tình, sau một phút, âm thanh đô đô của máy bận vang lên, Lưu Uyển đã hoàn toàn choáng váng.

Đầu cô ta vang lên tiếng ong ong, sự hối hận lan tràn đến tận xương tủy, trong đầu không ngừng nhớ lại lời của Lâm Vũ Tình.

"Tiểu Uyển, bạn có biết tôi đã mất bao nhiêu công sức không, lúc trước tôi đã nói cho bạn biết anh ấy không tầm thường bạn không nghe, cha anh ấy đúng là nhân viên công chức, nhưng bạn nghĩ lại đi Bí Thư chúng ta họ gì, tôi nghĩ bạn đã hiểu rồi."

Sau khi cúp điện thoại, trong nháy mắt trong đầu Lưu Uyển xuất hiện hình ảnh một người đàn ông thường hay xuất hiện trên tivi, chính là một nhân vật lớn, chư hầu một phương.

"Xong rồi, hoàn toàn xong rồi! Cơ hội tốt biết bao, kết quả lại bị tự mình hủy đi!"

Bốp, Lưu Uyển tát mạnh một cái vào mặt mình, vô cùng hối hận, trong mắt có nước mắt, tuy nhiên đã chậm rồi. Nếu vừa rồi cô ta có thể thu hồi lại hành động vô lễ lúc trước, sợ rằng người đàn ông trung niên thường xuất hiện trên tivi kia, về sau sẽ là cha chồng của cô ta, như vậy cô ta mới chân chính là rạng rỡ tổ tông!

Trên con đường rộng lớn, Mạc Tinh lái xe lắc đầu: "Khoan hãy nói, lái chiếc xe đắt này đúng thật là thoải mái, chiếc Wrangler kia của tôi cũng không thỏa mái như vậy."

"Anh đúng là đang nói nhảm, xe của người ta hơn 10 triệu, chiếc Wrangler của anh có thể so sánh với xe người ta sao."

Diệp Lăng không khỏi cười nói, xe này là của Vương Siêu, tất nhiên cũng không phải Mạc Tinh mua không nổi, nếu Mạc Tinh muốn thì nửa phút là xong chuyện.

"Chúng ta đi đánh Golf được không?" Mạc Tinh nhìn Diệp Lăng ngồi bên cạnh nói.

Diệp Lăng gật đầu, vậy thì đi. Mạc Tinh chuyển tay lái, đạp chân ga dưới chân, xe vang lên tiếng ong ong, liền phóng nhanh tới phía xa, trong nháy mắt đã hóa thành một đạo màu đen biến mất nhanh như tia chớp.

Hội sở Golf Kanas, là hội sở Golf lớn nhất thành phố Đông Hải, chiếm diện tích rất lớn, có thể tới nơi này tiêu sài, gần như đều là tinh anh trong xã hội thượng lưu của thành phố Đông Hải.

Dựa theo thân phận của Mạc Tinh, tất nhiên là hội viên cao cấp nhất, hai người lái xe đi vào, sau đó thay quần áo, mang theo một bộ đánh golf đi đến thảm cỏ xanh.

Mạc Tinh giơ gậy golf lên, cười hì hì: "Sách sách, hôm nay cậu hãy nhìn tôi ngược cậu như thế nào đi, hì hì, cái khác thì tôi không được, chứ golf thì có thể nha."

"Những thứ khác tôi không biết, tôi chỉ biết nếu như năng lực khoác lác của anh có thể trở thành năng lực đánh golf giỏi, vậy lão hổ Eldirck* chính là đống cặn bã."

(*Eldrick Tiger Woods sinh 30/12/1975, là một gôn thủ nối tiếng của nước Mỹ, năm 2009 là người đứng đầu trong giới golf, được công nhận là một trong những golf thủ thành công nhất trong lịch sử. Biệt danh là "Tiger" trong tiếng Trung có nghĩa là"Hổ", cho nên trong tiếng Trung thường xuyên được gọi là lão hổ Eldrick)

Diệp Lăng mỉm cười, cầm lấy gậy golf, nhắm ngay quả bóng trắng tuyết, sau đó nhìn vào lỗ golf, thân thể hơi nghiêng, cánh tay giương lên thật cao.

Phanh, một tiếng thanh thúy vang lên, quả bóng bay ra ngoài, Mạc Tinh trợn to con mắt, nhìn quả bóng trực tiếp rơi vào lỗ golf.

Xoạch một tiếng, gậy golf rớt xuống đất, trên mặt Mạc Tinh là vẻ không thể tin được: "Cậu chính là một con thú vật! Chắc chắn là một con thú vật, cậu đừng nói cho tôi biết đây là lần đầu tiên cậu đánh golf!"

"Sao vậy? Lần đầu tiên, rất bình thường mà, anh thật ngốc, chúng ta đều là Tu Luyện Giả, đánh Golf còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao."

Diệp Lăng nhún vai, lấy lực lượng không chế của Tu Luyện Giả, đây được coi là cái rắm gì, ý thức bao lấy quả bóng, để cho nó vào thì nó vào thôi.

"Cút đi, thì ra là cậu ăn gian, tôi cho cậu biết, thu hồi lực lượng của cậu lại cho tôi. Hai người chúng ta đấu một lát, nếu còn bị bắt về tội ăn gian thì sẽ bị phạt."

Mạc Tinh vội vàng nói, Diệp Lăng thở dài, được rồi, tên này tràn trề tinh thần giống như một con gấu bị kích thích vậy.

Hưu, quả bóng bay lên thật cao, trực tiếp rơi vào khoảng không rất xa, Diệp Lăng lắc đầu, vung gậy đánh golf lên, CMN một giây trên thiên đường một giây xuống địa ngục.

Mạc Tinh thì nhún bả vai, gương mặt tràn đầy sự dối trá: "Hì hì, bị đánh trở về nguyên hình rỗi, nhìn kỹ, hôm nay ông đây sẽ ngược cậu như thế nào, ha ha!"

Hai người cứ như vậy đùa giỡn với nhau, sau một tiếng, Mạc Tinh đang đánh golf đột nhiên ánh mắt sáng lên, lấy tay đẩy Diệp Lăng: "Này, Diệp Lăng cậu mau nhìn xem kia là ai!"

"Ai nha, người nào người nào, anh tránh ra một bên cho tôi, hôm nay tôi không đánh quả bóng vào lỗ golf, CMM ông đây sẽ ăn nó, chỉ là một quả bóng mà thôi, tôi cũng không tin."

Diệp Lăng nghiến răng nghiến lợi, cảm giác bị ngược đáng xấu hổ làm cho hắn thề nhất định mà báo thù rửa hận. Cho nên hắn đang khổ luyện đánh golf, đâu để ý Mạc Tinh nói là ai.

Mạc Tinh thì xoạch một cái bỏ lại gậy golf, con mắt tỏa sáng, cách đó không xa, là Lý Khả vừa mới gặp ở quán cà phê. Cô mặc đồng phục golf đang nhặt bóng dưới trời nắng chang chang.

"CMN đây đúng là duyên phận, chuyện nên thành thì sao có thể ngăn cản được, hì hì, ông đây có phúc."

Mạc Tinh vội vã chạy tới: "Lý Khả, trùng hợp như vậy, em làm việc ở đây sao?"

Lý Khả đang lau khuôn mặt tràn đầy mồ hôi, nhìn thấy Mạc Tinh nhất thời hơi đỏ mặt, gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ừm, tôi làm thêm ở đây, có thể kiếm ít tiền, cải thiện sinh hoạt trong nhà."

Mạc Tinh gật đầu, nhìn ra gia đình Lý Khả thuộc dạng bình thường chẳng qua Lý Khả là một nữ sinh, có thể chia sẻ áp lực kinh tế trong nhà, tuyệt đối là một cô gái tốt.

Người hiếu thuận cũng không tồi, tất nhiên cũng có một ít người sống độc lập, rất ít rất ít.

"Tôi làm việc trước đã, có thời gian thì nói chuyện sau, tạm biệt." Lý Khả mỉm cười, cúi đầu chào Mạc Tinh sau đó chạy chậm rời đi, bắt đầu làm việc.

Mạc Tinh nhìn chằm chằm theo Lý Khả, bàn tay vẫn còn ở giữa khoảng không, vẫy tay: "Tạm biệt."

"Như thế nào? Không nỡ xa nữ thần trong lòng của anh à, hì hì, tôi nói anh kích động cái gì, thì ra là do nữ thần trong lòng ở chỗ này."

"Tôi nói này Mạc đại thiếu, có phải nên giúp cô gái của anh không, tôi thấy cô ấy cũng thật không dễ dàng, đối với anh mà nói, còn không phải chỉ là một câu sao."

Bỗng nhiên Diệp Lăng vỗ bả vai Mạc Tinh nói, làm cho Mạc Tinh giật cả mình: "Cậu đó làm tôi sợ muốn chết, tôi cũng muốn giúp cô ấy, nhưng tôi và người ta có quan hệ gì đâu, người ta đồng ý sao."

Mạc Tinh vừa nói chuyện vừa nhìn chằm chằm vào Lý Khả đã rời đi, hai mắt tỏa sáng, kém chút nữa là xuất hiện ánh sáng lấp lánh.

Diệp Lăng lắc đầu: "Cái tên nhà anh, dựa vào mặt dày của anh đó, tôi dám cam đoan, chỉ vài ngày hai người tuyệt đối có thể ở bên nhau, tin tưởng tôi."

"Tôi đều nhìn ra được người ta có chút ý gì đó với anh, anh đúng là một tên ngốc."

Mạc Tinh ngẩn người, vỗ đầu một cái cười nói: "Cậu nói đúng, tên ngốc cũng có thể nhìn ra, ông đây thông minh như vậy, sao lại không nhìn ra được đây."

"Cút đi, em gái anh, anh mắng tôi hả." Diệp Lăng cười đá Mạc Tinh một cước.

Mạc Tinh bĩu môi: "Em gái tôi không phải bị cậu thượng sao? Còn em gái tôi, em gái tôi, tên cầm thú này!"

Hai người cười mắng nhau, nhưng vào lúc này, đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Mạc Tinh nhìn lại phía xa một bóng người ngã xuống đất, Mạc Tinh nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt âm trầm như nước.

Bình Luận (0)
Comment