Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 500 - Chương 500: Ai Không Có Tư Cách?

Chương 500: Ai không có tư cách?

.

.

--------------------------

Mặt Lý Khả tràn đầy ủy khuất, cô là một cô gái, vốn một thân một mình ra ngoài làm việc đã không dễ dàng, vừa phải ra sức làm việc vừa gian khổ mệt nhọc, gần như làm cho cô không thể kiên trì nổi.

Nhưng nhớ tới cha mẹ ở nhà đều là nông dân dựa vào trời mà sống, lại nghĩ đến người em trai mới vừa đậu đại học năm nay. Mặc kệ như thế nào, Lý Khả cũng phải cắn răng kiên trì.

Ban ngày đi làm, cẩn cẩn thận thận, lúc rãnh rỗi thì đến sân golf làm thêm, gặp rất nhiều chuyện tủi thân.

Nhưng mới vừa rồi, cô đi đến bên cạnh xe golf lấy nước uống, đột nhiên một quả bóng golf trực tiếp đập trúng đầu của cô, thân thể cô ngã một cái, trực tiếp làm rơi túi xách trên xe golf xuống.

Chiếc túi không khóa rơi xuống đất, di động trực tiếp rơi xuống mặt đất, vừa vặn không khéo là trong quá trình rơi xuống, lại đụng phải xe, màn hình trực tiếp vỡ vụn.

Vừa lúc đó, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mặc quần ào hàng hiệu sang trọng trực tiếp xông qua đây, một phen đẩy Lý Khả ngã trên mặt đất, rống to.

"Cô làm việc thế nào thế! Cô có biết điện thoại của tôi đắt như thế nào không? Đây là chồng tôi mua nhân dịp ngày kỷ niệm đám cưới, hơn mười vạn đó, cô bồi thường đi!"

Người phụ nữ rống to, rất là tức giận. Lý Khả ngẩng đầu, tóc tai rối bời, mũ cũng bị bay đi, rất là oan ức nói: "Không phải tôi, tôi không cố ý, là quả bóng kia đập vào tôi."

"Quả bóng? Quả bóng có sức mạnh lớn như vậy à? Cô còn muốn lừa tiền của chúng tôi à? Như thế nào đây? Cô nói đi, có phải cô muốn chúng tôi bồi thường tiền tổn thất tinh thần của cô không?"

Người phụ nữ giàu có này tên là Lý Kỳ, gia thế không tồi, chồng cũng là ông chủ của một công ty được đưa ra thị trường. Nói chung là có tiền, chẳng qua tầm mắt nhỏ, vô cùng cố chấp.

"Không phải không phải, trời quá nóng, đầu tôi có chút choáng váng, vừa lúc bị quả bóng đập vào một cái, thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi sai rồi, thực sự thật xin lỗi."

Lý Khả vội vàng xin lỗi, mới vừa đứng lên lại bị Lý Kỳ trực tiếp đẩy ngã trên mặt đất, nhất thời trong mắt Lý Khả tràn đầy nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt, cuối cùng cũng rơi xuống.

"Xin lỗi? Xin lỗi thì đáng mấy đồng, tôi cũng không lừa cô. Về cái điện thoại này, cô phải đưa tôi ba vạn. Nếu không, tôi không nói chuyện với cô nữa, trực tiếp gọi quản lý của cô tới."

Lý Kỳ cười nhạt khoanh tay nói, đám chị em cùng cô ta đánh golf đều vội vàng chạy tới, vây Lý Khả lại, chỉ trỏ nói.

Lý Khả cúi đầu, cảm giác được đầu giống như bị xé rách vậy, ba vạn. Đối với cô mà nói, không thể nghi ngờ là một con số thiên văn, cô không thể nào lấy ra được.

Cô chỉ mới vừa tốt nghiệp không bao lâu, hơn nữa tiền lương mỗi tháng phần lớn đều gửi về nhà, nào lấy ra được ba vạn.

"Ah, cô gái này, tôi cũng phục rồi, làm hư điện thoại của người ta, còn ở nơi này nói dối, cô cũng không mở mắt ra nhìn chỗ này là chỗ nào!"

"Nếu không phải cô đến đây để nhặt bóng, thì cô có tư cách tới nơi này sao? Cô có không? Chỉ sợ cả đời này cô cũng khó tới nơi này chơi được."

"Chơi? Ha hả, cô quá xem trọng cô ta rồi, không nói chuyện khác nữa, nhanh bồi thường tiền đi, nếu không cô liền chờ gặp xui xẻo đi, vài người chị em này của tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu."

Trong lúc nhất thời, tiếng mắng chửi không ngừng vang lên, Lý Kỳ cười nhạt. Một cô gái bình thường cũng dám làm hư điện thoại của cô, thực sự là muốn chết.

Lý Khả khóc như mưa, không ngừng nức nở, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên làm gì bây giờ, mới vừa đứng dậy, lại bị người bên cạnh đẩy một cái, thiếu chút nữa té trên mặt đất.

"Cô đứng lên làm gì, ngồi xuống cho lão nương, đưa tiền đây, nếu không cô đừng nghĩ đi khỏi."

"Ai nha, thì ra là muốn chạy, tôi nói này, cô ngồi dưới đất cho tốt đi đứng lên làm gì, chị em, vây cô ta lại cho tôi!"

Trong nháy mắt, một đám phụ nữ vậy xung quanh Lý Khả, bên trái đẩy một cái lạibên phải đẩy một cái. Lý Khả giống như một con lật đật, cuối cùng trong lòng cũng không chịu nổi sự oan ức này.

Nhưng vào đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói giống như sét đánh nổ vang lên: "CMN đều dừng tay cho tôi!"

Một đám phụ nữ ngẩn người, xoay người nhìn hai người Mạc Tinh và Diệp Lăng đang đi tới, khuôn mặt Mạc Tinh âm trầm như nước, trong mắt lóe ra ánh sáng đáng sợ, làm cho lòng người run lên

"Cậu là ai, cậu nói dừng tay thì chúng tôi phải dừng tay sao, cậu cho rằng mình là ai vậy."

Một người phụ nữ khinh thường cười nói, ở bên cạnh Lý Kỳ vội vã đẩy ả một cái, thần sắc có chút khẩn trương: "Mau... Mau đừng nói nữa, là Mạc thiếu, là Mạc thiếu."

Mạc thiếu, toàn bộ Đông Hải cũng có vài kẻ có tiền họ Mạc, nhưng ở toàn bộ Đông Hải, dám xưng Mạc thiếu, chỉ có Mạc Tinh không có người nào nữa.

Mạc thiếu, hai chữ này làm cho trong lòng mọi người run lên, hai mắt mở thật to, người thanh niên trước mắt này chính là người trong lứa thanh niên có quyền thế lớn nhất thành phố Đông Hải sao?

Không, không thể nói vậy được, còn có Diệp thiếu thần bí kia nữa cũng rất cường đại, cường đại đến mức làm cho mọi người sợ hãi thật sâu.

"Ah, thực sự là to gan nha, nhiều người như vậy lại ức hiếp một cô gái nhỏ, các cô đúng là có mặt mũi thật."

Diệp Lăng cũng cười nhạt quát lên, mặc kệ thế nào, Lý Khả cũng để lại cho hắn một ấn tương tốt. Lúc này cô bị người khác khi dễ trước mắt, tất nhiên là hắn không muốn thấy.

"Cậu là ai... Cũng không phải Mạc thiếu." Người phụ nữ vừa nói chuyện kia nhỏ giọng lầm bầm, dưới cái nhìn của cô ta, tay sai của Mạc thiếu không có có tư cách nói chuyện.

Diệp Lăng cười lạnh: "Tôi? Diệp Lăng, không biết có tư cách này hay không."

Diệp Lăng, một người đàn ông đáng sợ, sau lưng có một con quái vật đủ để chống lại nền kinh tế của cả thế giới, là một ngôi sao đang bay lên của thành phố Đông Hải.

Hai người có quyền thế nhất thành phố Đông Hải, vậy mà đều xuất hiện ở nơi này, điều này làm cho mọi người không nghĩ đến.

"Vừa rồi ai trong các người nói cô ấy không có tư cách, tôi thật sự muốn hỏi thử, người của Mạc Tinh tôi, toàn bộ Đông Hải, toàn bộ Hoa Hạ ai dám nói cô ấy không có tư cách?!"

Mạc Tinh quát lạnh, ánh mắt như đao quét ngang xung quanh, làm cho đám phụ nữ kia không nhịn được mà cúi đầu còn Lý Khả tinh thần sa sút thì nhất thời ngẩn ngơ tại chỗ.

Người của anh ta, là có ý gì?

Lý Kỳ không khỏi lo lắng nói: "Mạc thiếu, rốt cuộc cô gái này là ai, sao cậu lại ra mặt vì cô ta, chồng của tôi và cậu cũng có chút giao tình, cậu không thể như vậy được."

Đúng vậy, không có quan hệ gì mà lại ra mặt vì người ta, đó là chuyện này không thích hợp, cậu cũng không thể ỷ vào mình có quyền thế thì khi dễ người được, tôi không phục.

Ý trong lời nói của Lý Kỳ rất đơn giản, Mạc Tinh nhe răng cười, nhẹ nhàng kéo tay của Lý Khả qua. Rõ ràng tay Lý Khả run lên, muốn rút về, kết quả lại bị Mạc Tinh nắm chặt.

"Tin tưởng tôi." Ba chữ đơn giản, vậy mà đã làm cho Lý Khả bình tĩnh lại, hơn nữa cô cảm giác được, bàn tay kia rất mạnh mẽ ấm áp, hình như có thể cho cô sự an toàn.

"Cô ấy là người con gái của tôi, các người nói tôi có tư cách quản chuyện này không?"

Mạc Tinh quét ngang mọi người, Diệp Lăng cũng cười lạnh, nhìn mấy người đang tìm xui xẻo ở đối diện. Con người phải có lòng khoan dung, cũng không phải thâm cừu đại hận gì, chẳng qua chỉ là một cái điện thoại mà thôi, có nhất thời phải là quá như vậy không?

"Mạc thiếu... Tôi sai rồi, tôi không để cô ấy bồi thường điện thoại di động nữa."

Lý Kỳ vừa thấy tình huống trước mắt, liền trở nên ngoan ngoãn. Đừng nói mình, ngay cả chồng mình ở trước mặt Mạc Tinh, cũng phải nghe lời như cháu trai, nếu không người này chỉ cần ngáng chân một chút, thì nhà cô ta sẽ gặp phiền toái lớn.

Nhất thời Mạc Tinh nở nụ cười: "Dừng, lúc nào chúng tôi nói không bồi thường đâu, bồi thường, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường."

Bình Luận (0)
Comment