Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 505 - Chương 505: Tôi Còn Chưa Ra Tay Anh Đã Gục Rồi

Chương 505: Tôi còn chưa ra tay anh đã gục rồi

Mười đoàn đại biểu lớn như điên cả lũ vậy, giống như khẩu hiệu của đoàn đại biểu Kiếm Nam Sơn, kiếm chỉ Đông Nam chiến không nghỉ.

Mà Trương Gia Thần ngồi trên bàn khách cũng ngu người, chuyện gì thế này, không phải đang cùng nhau dẹp bỏ cơ nghiệp Long Đằng Tửu của Ngọa Long Túy sao, sao lại thành nội chiến thế này.

Mà phó hội trưởng Trương Hải Đông lại vỗ vai Trương Gia Thần: “Đừng nghĩ linh tinh, đây mới thể hiện tinh thần rượu trắng của chúng ta.”

“Uống rượu của chúng ta, bước đi trước quỷ môn quan, uống rượu của chúng ta, thiên quân vạn mã cũng không đứng yên, uống rượu của chúng ta, gà lôi Hạo Nam cùng đi.”

Trương Hải Đông cao ngạo cười lạnh lùng, đây mới là nhiệt tình, không thì bán rượu trắng cái gì, đi bán đồ uống là được rồi, ngược lại uống mà không say tức là không nhiệt tình rồi.

Trương Gia Thần ngơ người, đúng rồi đúng rồi, đây mới là lời giải thích tốt nhất về rượu trắng, mẹ kiếp. Sao bản thân mình ngay cả điều này cũng quên mất, đúng là đã phụ tên tuổi của chính mình.

“Các bạn đừng sợ, đây là cách thể hiện độc nhất của gia nghiệp rượu trắng chúng tôi, hiện trường trước mặt tràn đầy sự nhiệt tình và kích thích của rượu trắng, là lời giải thích tốt nhất về rượu trắng của chúng tôi.”

“Cho nên chúng ta phải giúp bọn họ ra oai hơn nữa, cố lên cố lên, đánh hăng máu nữa vào!”

“Mẹ nó, vung ghế lên, đá vào đầu anh ta, cho anh ta một đòn khỉ trộm đào*, sao cậu ngu thế…”

Khỉ trộm đào là chiêu thức bóp di đối thủ…

Tất cả quần chúng đón xem đều thấy sự kích thích từ dưới sàn làm hăng máu chiến đấu, sau mười phút, trên đất là một đống bừa bãi, từng thành viên đoàn đại biểu nằm trên đất kêu gào kiệt sức.

Đúng vào lúc này, một người lặng lẽ lên đài chủ trì, nói vài câu với người chủ trì.

Người chủ trì lập tức lấy lại tinh thần: “Các bạn khán giả, ở dưới chúng ta có đoàn đại biểu của gia nghiệp Long Đằng Tửu, Ngọa Long Túy thuộc về Long Đằng Tửu Nghiệp, tới nay đã là một vị vua vô cùng xứng đáng!”

“Trong vài tháng số lượng hàng tiêu thụ đã tăng với tốc độ chóng mặt, trải đầy thảm đỏ, hơn nữa danh tiếng lại rất tốt!”

“Hiện nay bất cứ loại rượu trắng nào dưới khu công nghiệp rượu trắng Long Đằng Tửu đều là nhãn hiệu tốt, có thể nói, cơ nghiệp Long Đằng Tửu đại diện cho vua của thời đại mới.”

“Mà hôm nay, ở trên hội trường của chúng ta, anh ta mang tới mười loại rượu nổi tiếng tham gia vào trận tranh đấu kích thích nhất!”

“Phía dưới, hoan nghênh đoàn đại biểu gia nghiệp Long Đằng Tửu.”

Ầm ầm, tiếng nhạc kịch liệt vang vọng lên, mà Diệp Lăng, Trần Hoa, Diệp Vô Đạo đứng đầu đoàn đại biểu Long Đằng Tửu Nghiệp tự tin bước lên.

Sau khi Diệp Lăng bước lên sàn, nhìn mười đoàn đại biểu lớn nằm trên đất, không khỏi cười khinh thường, vào đúng lúc này, đột nhiên một phóng viên lao tới.

“Thưa ngài, tôi muốn hỏi, tại sao gia nghiệp Long Đằng Tửu các ngài lại không có khẩu hiệu hay lời tuyên thệ nào thế?”

Tay phóng viên cầm mic, tràn đầy thắc mắc, khẩu hiệu và tuyên thệ là một cách rất tốt để khuyến khích tinh thần, sao có thể không có.

Diệp Lăng lắc đầu, mỉm cười: “Cậu nói xem, với cái đám cặn bã này, tôi cần phải nói khẩu hiệu sao? Đúng là nực cười.”

“Aiz, đm, mày chửi ai là cặn bã, mày xúc phạm đến tao à, người cuối cùng lên sàn chính là con bò, có tin tao đánh mày răng rơi đầy đất không.”

“Vl mày nói ai đấy, tao nói cho mày biết, cặn bã là chúng mày, kết quả chiến đấu đoàn đại biểu Tây Phượng chúng tao 7 phần thương tích 3 phần lành lặn, bây giờ danh tiếng đệ nhất tan biến rồi!”

“Tao phỉ nhổ, mày đùa tao đấy à, đoàn đại biểu Tây Phượng, tao muốn tuyên chiến với mày!”

“Chiến thì chiến, tao sợ mày chắc, gió đông thổi, tiếng trống như sấm, đm ai sợ ai, mày chịu được thì mày đến đi, một chân tao đá vỡ trứng mày!”

“Á đm, tao tức lắm rồi, tao thấy mày không muốn sống nữa, anh em lên, hai chúng ta thử sức, không để ý đến mày thì mày nghĩ mình thật sự là củ tỏi à.”

Diệp Lăng chỉ vào nhóm người lại nổi lên nội chiến, cười với phóng viên: “Thấy chưa, tôi còn chưa ra tay, bọn họ đã nằm xuống rồi, có gì đáng để tôi chú ý đâu.”

Nói xong Diệp Lăng chẳng thèm cười, quay lại ngồi lên vị trí đằng sau, ở trên đài có không ít người khen ngợi sự cơ trí của Diệp Lăng, chỉ có số ít người có cách nhìn khác.

“Gia nghiệp Long Đằng Tửu này thật không cần mặt mũi, anh ta không ra tay? Đm, người ta cũng đâu phải do anh ta đánh bại.”

“Đúng vậy đúng vậy, chẳng qua có vẻ như những người này thật sự nằm dài trên mặt đất, gia nghiệp Long Đằng Tửu dường như có chút điên rồ.”

“Thật sự cái đầu anh, không nghe hội trưởng nói à, đây là sức quyến rũ độc nhất của rượu trắng à, Võ Tòng uống 3 cân* rượu trắng, còn dám cưỡi cả Phan Kim Liên.”

*1 cân của TQ = nửa cân của VN, tức là có cân rưỡi rượu thôi

“Chuột uống rượu của chúng ta còn dám kêu gào cho thế giới biết muốn đi tìm mèo, đây chính là xúc động, anh chẳng biết gì hết.”

“Không biết vị đại ca này có thể uống mấy cân rượu trắng, tôi cảm thấy sự lĩnh ngộ của anh rất sâu sắc, rất huyền diệu.”

“Không dám không dám, ba cân rưỡi rượu trắng, bia thì rót thoải mái, đây là cảnh giới, học cái này ra ngoài sẽ không bị mất mặt mất mặt chúng ta trong giới rượu trắng.”

“Được rồi được rồi, phía dưới còn có trận đấu của mười loại rượu nổi tiếng với Long Đằng Tửu nữa, chính thức bắt đầu!”

Người chủ trì ho khan một tiếng, giơ tay lên, mấy mươi thành viên đoàn đại biểu nằm trên mặt đất đều bò dậy, đều có những vết thương ở các mức độ khác nhau.

“Phía dưới chính thức bắt đầu trận chiến của chúng ta, nhân viên làm việc của chúng tôi dùng máy đong rượu chia đều các loại rượu ra, mời các vị khách quý và quần chúng ở đây mỗi người một ly rượu.”

“Để cho công bằng, trong trận đấu lần này, chúng tôi chọn những ly giống nhau, không ai biết rượu bên trong là của nhà nào.”

“Sau đó khi mọi người thử rượu xong, sẽ lần lượt bỏ phiếu cho loại rượu ngon nhất trong lòng, cuối cùng là xếp hạng mười một loại rượu cho chúng tôi.”

Người chủ trì nói xong, một nhóm mỹ nữ cổ điển mặc sườn xám mang theo nụ cười ngọt ngào từ từ đi tới, lấy tất cả các loại rượu tham gia thi đấu lần này đi.

Không lâu sau, từng ly rượu trong suốt mang theo rượu trắng được mang ra, lập tức trong căn phòng tràn đầy mùi rượu, mùi thơm bay lượn.

Các loại mùi thơm của rượu pha tạp vào với nhau, không chỉ không khiến người ta cảm thấy buồn nôn, ngược lại khiến người ta như ngửi thấy mùi hương trăm hoa khoe sắc.

Những vị khách quý ngồi trên và và quần chúng, trong nháy mắt từng người một đều chảy nước miếng, nhìn chằm chằm vào những mỹ nữ mặc sườn xám kia.

Nếu như không có ai quản lý, e rằng những con ma rượu này đã xông lên, một chân đá bay những mỹ nữ xinh như hoa như ngọc này để cướp lấy những mỹ tửu khiến bọn họ khó nhịn này.

Diệp Lăng nhìn chén rượu trắng lần lượt được đặt trước mặt tất cả mọi người, không khỏi cười lên, thực sự nếu phải nói, những con ma rượu này sao có thể không nhận ra rượu của nhà nào.

Đừng nói là uống, cho dù chỉ là ngửi, những con ma rượu này còn có thể nói về lịch sử của các nhà làm rượu.

Mười loại rượu được đưa lên, mỗi người đều cầm một ly nhỏ uống một ngụm, lập tức tinh thần sảng khoái, ánh mắt lóe lên màu xanh như những con sói đói.

Mười nhà làm rượu hôm nay, dường như đều chiến đấu vì danh dự, trước mặt bao nhiêu người, chắc chắn đem hết mọi bản lĩnh trong nhà ra.

Cho nên nói chẳng có ai yếu đuối đến vào hôm nay cả, mà đều đưa ra con át chủ bài, ngược lại một loạt những con ma men sâu rượu kia, có thể cho bọn họ một bữa buffe xả láng rồi.

Bình Luận (0)
Comment