“Được rồi, thành viên của đoàn đại biểu Ngũ Lương Dịch đang đi đến chỗ chúng ta.”
“Mọi người xem, thành viên đoàn đại biểu Ngũ Lương Dịch, từng người hùng dũng hiên ngang mang theo sự tự tin, trong tay cầm một chai Ngũ Lương Dịch quý giá phiên bản giới hạn.”
“Màu sắc trên quần áo của bọn họ tươi sáng, biểu cảm phong phú, trong mắt có thể giết người, tôi tin mấy người đoàn đại biểu Ngũ Lương Dịch sẽ lấy được thành tích đáng tự hào từ trận tranh tài lần này.”
Dưới tiếng hoan hô của người chủ trì, mấy người đoàn đại biểu Ngũ Lương Dịch, bước vào hội trường, giơ cao tay lên: “Tranh đấu là số một, tình hữu nghị là số hai, ai muốn làm với tôi, cmn!”
Rầm, không ít người ngã xuống, vc, lời tuyên thệ này quá cường thế, trực tiếp đi theo tiết tấu khiêu chiến.
Người chủ trì cười ngượng ngùng, nhìn đoàn đại biểu cường thế của Ngũ Lương Dịch, khóe miệng co rút, vội vàng đưa tay để tránh rơi vào tình trạng tiếp tục xấu hổ: “Được rồi được rồi, tiếp theo là đoàn đại biểu thứ hai.”
“Vua rượu đến từ Quý Châu*, mùi thơm của rượu vang khắp thiên hạ.”
*Tửu quan kiềm nhân quốc (酒冠黔人国) một cụm từ để nhắc đến làng làm rượu Mao Đài ở Quý Châu.
“Ở phía đang tiến đến phía chúng ta là đoàn đại biểu quốc tửu Mao Đài, rượu Mao Đài có lịch sử lâu đời, được ca tụng từ thời Hán Vũ Đế đến nay vẫn chưa suy giảm.”
“Quốc tửu Mao Đài, đây là một đối thủ đáng gờm trong trận tranh tài này, luôn bị bắt chước nhưng lại không thể bị vượt qua.”
“Mọi người xem, trong mắt bọn họ có sự tự tin đáng sợ, rất rực rỡ, ánh mắt sắc như đao, có thể tiêu diệt mọi kẻ địch.”
“Xem xem, bọn họ ưỡn ngực rất cao, giống như là chứa đựng càn khôn, hai cực âm dương, Mao Đài uy vũ!”
Người chủ trì không khỏi hưng phấn hô lên, quốc tửu Mao Đài, biểu tượng cho một thời đại, biểu tượng cho sự khơi mào, là nhãn hiệu rượu trắng đệ nhất thiên hạ.
“Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn, luôn bị bắt chước nhưng lại không thể bị vượt qua, nếu có kẻ địch mạnh xuất hiện, sẽ bị lớp 666* đưa đi!”
*666: ý chỉ sự xuất sắc, tuyệt vời
Tất cả mọi người lại ngớ người ra, vc, lại là một lời phát biểu kỳ quái, rì rào, hôm nay làm sao thế, từng đoàn đại biểu sao lại như đánh tiết canh gà thế.
“Được rồi, phía dưới có một đoàn đại biểu khác mời chúng ta, Thổ Giải Kim Điêu, Giải Điêu Thục Tửu.*”
*Thổ giải kim điêu là tên một loại rượu nổi tiếng vào những năm 1958, có một điển cố về loại rượu này liên quan đến Lý Bạch.
“Đoàn đại biểu Kiếm Nam Xuân, một trong mười ba loại rượu nổi tiếng dưới thời kỳ nhà Đường, có danh tiếng cao trong dân gian, là rượu ngon trong lòng vô số người.”
“Mọi người xem, đoàn đại biểu Kiếm Nam Xuân thật sự rất độc đáo, mọi người xem ngón tay họ đan lại với nhau, tức là Kiếm của họ, mặt hướng về phía nam, tức là Nam, khuôn mặt cười như hoa, tức là Xuân.”
Đoàn đại biểu Kiếm Nam Xuân ưỡn ngực đi tới, giơ hai ngón tay lên: “Kiếm chỉ Đông Nam chiến không nghỉ, ai dám chiến, quyết chiến đến cùng, phạm vào tới tôi, xa mấy cũng phải say!”
Người chủ trì há hốc miệng, trợn trừng mắt, được rồi, cái sau còn kỳ hơn cái trước, cái sau còn cường thế hơn cái trước.
“Tiếp theo chúng ta hoan nghênh các bạn từ đoàn đại biểu Dương Hà, kỹ thuật mới, công nghệ mới, hương vị cũ, không đắt lại rẻ, mỗi lúc uống rượu trong cuộc sống đều phải là hàng chất lượng.”
“Khuôn mặt đoàn đại biểu Dương Hà lại âm trầm, bước vào sàn đấu, ánh mắt lướt ngang, tất cả quần chúng đón xem đều phải rung động, đúng là ánh mắt giết người.”
“Dương Hà Dương Hà tôi mạnh nhất, à Dương Hà Dương Hà tôi giỏi nhất, trong làng rượu trắng tôi là vô địch, vô địch vô địch tịch mịch biết bao!”
Đột nhiên một nhóm các ông ba bốn mươi tuổi đột ngột nhếch mông, hai tay ôm mặt, gào lên woah woah, tất cả mọi người đều ngu người.
Bao gồm cả ba người đoàn đại biểu phía trên cũng lòi hết cả mắt, ôi chà, đm đây là điên hết rồi à, mà một nhóm đại lão gia của đoàn đại biểu Dương Hà lại tỏ ra mặt không đỏ, thở không gấp, biểu cảm như một, bình tĩnh như cũ.
“Lô Châu Lão Diếu, đây là một đoàn đại biểu rất đáng gờm, Lô Châu Lão Diếu là di tích văn hóa rượu trắng duy nhất được quốc gia bảo vệ, được ca ngợi là hầm chứa quốc bảo, đến hôm nay vẫn nổi tiếng là loại rượu có hương vị thơm nồng nhất.”
Đoàn đại biểu Lô Châu Lão Diếu đi ra, từng người cúi thấp đầu, không có ai thấy được sắc mặt của họ, chỉ có bầu không khí yên tĩnh khiến người ta phải kiềm chế.
Đột nhiên bọn họ ngẩng đầu, trên mặt đeo một tấm biển che chắn khuôn mặt, từ trái tới phải lần lượt là: Lô Châu Lão Diếu, hầm giấu thiên hạ, tất cả rượu trắng, đều là cặn bã.
Tấm biển vừa xuất hiện Mao Đài lập tức không hài lòng, đoàn đại biểu lập tức đứng dậy: “Aizz, tôi bảo này, anh bới móc cái gì vậy, mau chóng xuống đi, mau lên!”
“Không, tôi không đi, thế nào nhỉ, tôi là duy nhất, anh đánh tôi sao, anh dám đánh tôi à, đánh tôi anh sẽ phạm tội, đm tôi là quốc bảo đấy!”
Đoàn đại biểu Lô Châu Lão Diếu lập tức nổi giận, cũng to tiếng phản bác, Kiếm Nam Sơn bên cạnh kéo Mao Đài lại: “Được rồi được rồi bớt giận, tôi không vội anh vội cái gì.”
“Anh ta cũng không nhắm vào anh, ngược lại bầu không khí này là đang nói ai, Kiếm Nam Sơn tôi đường đường ngồi ở đây, ai có thể nói?”
“Đcm, cút đi cho tôi, ai dám khiêu khích sự tồn tại của tôi, đm tôi sẽ xiên nó.”
Đoàn đại biểu Mao Đài trực tiếp dậm chân đứng dậy, Kiếm Nam Xuân vừa thấy, vc, tôi cũng không phải ngồi không, cũng đưa tay lên vỗ mạnh,
“Này này, anh nghe Ngũ Lương Dịch chúng tôi nói mấy câu, mấy anh cạnh tranh đùa cợt gì đấy, tôi vẫn chưa nói chuyện xảy ra với Lô Châu Lão Diếu đâu.”
Câu nói của Ngũ Lương Phái còn chưa xong, nhóm người Lô Châu Lão Diếu lập tức kéo tấm biển che mặt xuống, trong mắt tóe lửa: “Cậu khiêu khích gì đấy?”
“Ầy, tôi đang khiêu khích đấy, thì đã làm sao, không phục à, tôi đánh gãy chân ông, đm lại còn Lão Diếu, có mà là lão già, lại còn muối mặt mà xuất hiện, về quê đi, còn bảo vệ động vật nữa!”
“Aiz, các anh em, đánh cho tôi, đánh chết mấy con rùa này đi!” Nhóm người đoàn đại biểu Lô Châu Lão Diếu lập tức tức giận, vung ta lên trực tiếp tham gia vào trận chiến.
Đoàn đại biểu Dương Hà lại ngơ ra, nhóm thành viên trong đoàn đại biểu phía sau không khỏi hỏi đội trưởng: “Đại ca, chúng ta phải làm thế nào? Sắp đánh nhau đến nơi rồi.”
“Vc, còn làm thế nào nữa, lên thôi, đm Dương Hà Dương Hà sao có thể đứng yên, lên cho tôi!”
Đội trưởng đoàn đại biểu Dương Hà cũng vung tay lên, đánh, trực tiếp xông lên, lập tức, toàn bộ sàn đấu thành đống hỗn độn.
Mấy nhóm rượu nổi tiếng còn chờ ở bên ngoài đều ngu người, aiz vl, đang làm gì thế này? Vậy đâu được, đm dù thế nào thì chúng tôi cũng là minh tinh mà.
“Các anh em, chúng ta không thể đứng yên, đây là coi chúng ta thành cái gì?”
“Không thể đứng yên, cho thấy tửu uy* của chúng ta!”
*Uy lực của rượu, sức mạnh của rượu
Nhất thời, tất cả các đoàn đại biểu đánh nhau như đánh tiết canh gà, trực tiếp xông lên, người chủ trì ngồi trên đài nhìn đống hỗn loạn ở phía dưới đều ngu người.
“À cái này, ra nhập vào cuộc chiến rồi à, chia thành đoàn đại biểu Phân Tửu, đoàn đại biểu Lương Tửu, đoàn đại biểu Cổ Tỉnh, đoàn đại biểu Tây Phong, đoàn đại biểu Đổng Tửu**.
*Một loại rượu ngon được sản xuất ở Phần Dương, Sơn Tây, Trung Quốc
**Lương tửu là loại rượu khơi nguồn ra mao đài và thanh hoa
*Cổ Tỉnh: Một loại rượu nổi tiếng ở Bặc Xuyên, Trung Quốc
**Đổng Tửu: một loại rượu nổi tiếng ở Quý Châu, rộ lên những năm 1957
Người chủ trì cũng rât tận tâm với nghề, lần lượt báo danh cho các đoàn đại biểu tham gia vào cuộc chiến.
“Diệp Lăng, chúng ta có nên đi ra rồi cũng tham gia vào cuộc chiến không?” Diệp Vô Đạo ngồi đằng sau xem cũng rất nhiệt tình, Diệp Lăng liếc anh ta một cái.
“Bọn ngốc đó đánh nhau, cậu trà trộn vào đó có lợi gì, cậu đúng là đồ ngốc.”