Đối với Diệp Lăng mà nói, ngôi nhà cũ của mình tuyệt đối không thể ở được nữa, mặc dù Diệp Kiến Quân và Diệp Kiến Văn đều bày tỏ sẽ giúp Diệp Lăng sửa lại nhà.
Nhưng vườn nhà đã bị một đám súc sinh đạp hư, nơi đó vẫn có thể tiếp tục ở sao, hơn nữa, cho dù là vì mặt mũi hay là vì cái gì khác cũng đều được, ngôi nhà này vẫn là nhà cũ của hắn, nó nhất định phải được xây lại.
Đối với người trong Diệp gia thôn mà nói, sự việc xảy ra ngày hôm nay quả thật là một việc vô cùng chấn động, bọn họ chân chính nhìn thấy được cái gì gọi là người mạnh mẽ.
Diệp Kiến Quân ở Diệp gia thôn mà nói, ông ta chính là một sự tồn tại to lớn, không có ái dám trêu chọc ông ta.
Ở nông thôn, không có ai dám trêu chọc những dòng họ lớn hoặc dòng họ có nhiều người, dù sao thì chỉ gọi một tiếng thôi mà thân thích trong nhà cũng đã có tới mấy chục người, việc này đúng là rất dọa người.
Huống chi Diệp Kiến Quân còn là bí thư của thôn, hai đứa con rể đều là nhân vật lớn ở trong thành phố, ở nông thôn mà nói, gia đình như vậy đã là một sự tồn tại cao cấp rồi.
Nhưng hôm nay, Diệp Kiến Quân đã hoàn toàn mất hết mặt mũi, vợ con bị đánh, hai đứa con rể quỳ xuống dập đầu, ngay cả ngôi nhà mà mình đang ở cũng không thể giữ nổi, một cánh tay máy hạ xuống, tất cả đều đã trở thành mây khói.
Mặc dù Diệp Lăng đã hứa là sẽ bồi thường gấp ba lần, thế nhưng việc bồi thường gấp ba lần lại không quan trọng bằng mặt mũi, đó là vấn đề tôn nghiêm, không cách nào bỏ qua.
Nói chung, uy nghiêm, thế lực của gia đình Diệp Kiến Quân ở Diệp gia thôn đã hoàn toàn mất sạch.
Bọn họ vốn dĩ dự định buổi chiều sẽ đi đến từ đường, nhưng bởi vì xảy ra chuyện này cho nên việc đi từ đường đành phải gác lại, Diệp Lăng quyết định sẽ đợi thêm ba ngày nữa, sau khi nhà đã sửa xong thì bọn họ sẽ chọn một ngày tốt để đi đến từ đường cúng tế.
Không cần biết như thế nào, hắn chuyển thế cũng được, không chuyển thế cũng được, hắn là Diệp Lăng, là người nhà họ Diệp, trong người chảy huyết mạch của nhà họ Diệp, đây là chuyện không thể phủ nhận.
Diệp Lăng và Vương Thục Phân quay trở về nhà của Diệp Kiến Văn, Diệp Lăng dìu mẹ của mình vào trong phòng, an ủi bà ta một lúc lâu sau đó mới đi ra ngoài, để Vương Thục Phân nghỉ ngơi.
Diệp Lăng vừa đi ra thì đã nhìn thấy Diệp Kiến Văn đang ôm vài tấm chăn chuẩn bị đi ra ngoài, hắn lập tức sững sờ, bác của hắn muốn đi đâu vậy chứ, đều đã chiều tối rồi, ông còn muốn ôm chăn đi đâu?
“Bác tư, bác làm gì thế, có chuyện gì sao?”
Diệp Lăng nghi ngờ hỏi, mà Diệp Kiến Văn thì đang xoa mồ hôi trên trán, hàm hậu cười: “Không phải nhà của cháu đang sửa lại sao, bác sợ buổi tối sẽ có người đến lấy trộm đồ, cho nên tối nay bác đến công trường canh chừng giúp cháu.”
“Cháu đừng xem thường những vật ở đó, ví dụ như cái cây giống như sắt thép kia, mất một cây chính là mất mấy chục tệ đó, bác biết con có tiền, nhưng con vẫn nên tiết kiệm chút thì hơn.”
Diệp Kiến Văn cười nói, Diệp Lăng lập tức vui vẻ, vội vã đoạt lấy tấm chăn ở trong tay Diệp Kiến Văn.
“Bác tư, bác nói gì vậy, bác yên tâm đi, chúng ta đừng quan tâm đến chuyện nhà ở nữa, chỉ cần ba ngày sau đến nhận nhà mới là được, bác đừng bận tâm, không có chuyện gì đâu.”
Diệp Lăng cười giải thích, ba ngày này phỏng chừng gã Vương Địch nhất định sẽ canh giữ ở trước nhà, dốc hết sức để xây xong trong vòng ba ngày.
Có Vương Địch ở đó thì bọn họ còn tới công trường để làm gì nữa, cho nên Diệp Kiến Văn chỉ đang lo lắng vô ích mà thôi.
Thế nhưng Diệp Lăng vẫn rất cảm động, hắn kéo Diệp Kiến Văn vẫn còn đang ngờ vực đi vào trong phòng nói chuyện phiếm.
Đợi đến lúc trời tối, Diệp Phong liền quay về phòng.
Diệp Phong đã gần 30, công việc cũng xem như có chút thành tựu, anh ta ở bên trong thành phố nhận một số công trình nhỏ để duy trì cuộc sống, cũng xem như không tệ, hơn nữa cũng đã mua được xe, mua phòng bằng cách trả góp.
Thế nhưng ở nông thôn thì anh ta đã bị liệt vào hàng ngũ trai ế lớn tuổi, anh ta chưa dẫn bạn gái về nhà lần nào, điều này khiến cho Diệp Kiến Văn rất nôn nóng, mỗi ngày đều lải nhải càu nhàu.
Sau khi nhìn thấy con trai đã về, cháu trai và em dâu cũng tới, Diệp Kiến Văn vui vẻ đi ra ngoài mua chút thịt, sau đó đi về tự mình xuống bếp làm vài món ăn.
Ban đêm ở nông thôn và thành thị hoàn toàn không giống nhau, ở đây không có đèn nê ông lấp lánh, không có ánh đèn xanh đỏ của quán rượu, nhưng ở đây lại rất yên tĩnh, thoải mái, dễ chịu.
Một cái bàn, vài món ăn, một bình Ngọa Long Túy, ba người Diệp Lăng ngồi ở trong sân uống rượu nói chuyện phiếm.
“Chậc chậc, người anh em, cậu đúng là có bản lĩnh, lúc về tôi cũng đã nghe người trong thôn nói hết rồi, lần này cậu đúng là đã chơi bác cả một cú lớn nha.”
“Nhưng mà tôi rất ủng hộ cậu, những việc mà bác cả đã làm trong mấy năm nay cũng đã khiến rất nhiều người bất bình, nhưng mà tôi cũng không có gan đối chọi với ông ta.”
“Cũng chỉ có cậu, bái phục bái phục, tới tới tới, hai ta uống một chén, tôi cũng đã nghe danh của bình rượu Ngọa Long Túy này từ lâu, thế nhưng vẫn chưa có cơ hội nếm thử, ngày hôm nay cũng là nhờ phúc khí của cậu cho nên mới có thể uống được nó.”
Diệp Phong rất hưng phấn, anh ta đã sớm không ưa những việc làm của bác cả, nhưng dù sao anh ta cũng là tiểu bối, cho nên anh ta cũng không dám nói gì.
Cho nên việc làm lần này của Diệp Lăng đã khiến cho anh ta vô cùng kích động, nhất là khi nhìn thấy ngôi nhà lầu mà bác cả vẫn thường lấy lầm kiêu ngạo bị đánh thành đống phế tích, điều này càng khiến anh ta hưng phấn hơn.
Sau khi Diệp Kiến Văn nhìn thấy phản ứng của con trai mình, khuôn mặt ông lập tức trầm xuống: “Cái thằng nhóc này, sao ta lại không phát hiện ra con có nhiều ý kiến đến như vậy nhỉ?”
“Ta cho con biết, nếu như Tết năm nay con còn không dẫn bạn gái về, thì con cũng đừng quay về nữa!”
Diệp Kiến Văn cắn răng nói, trong thôn này, những người có tuổi tác bằng với ông gần như đều đã bồng cháu trai cả rồi, nếu như không có cháu trai thì cũng có cháu gái, ít nhất người ta có cháu để ôm.
Còn ông, ôm vợ?
Ôi trời, đã là người bốn năm mươi tuổi rồi, những thứ này nọ trong đầu kia cũng đã dần dần biến mất, bây giờ chỉ còn dư lại chuyện ôm cháu, con trai lấy vợ mà thôi.
Mà Diệp Phong ở bên kia cũng xụ mặt xuống: “Nhìn đi, Tiểu Lăng hãy nhìn đi, tôi vừa về nhà thì họ liền hối thúc, chỉ cần về nhà thì liền bị hối thúc.”
“Ai, tôi bị bọn họ hối thúc đến nỗi không dám về nhà, lỗ tai cũng đều chai cả tồi, tôi cũng đã học được một thói quen tốt, đó chính là vào tai trái ra tai phải.”
Diệp Phong nhìn thấy vẻ mặt cha mình ngày càng đen, anh ta vội vã xua tay: “Được rồi được rồi, đừng nhìn con như vậy có được không?”
“Con có bạn gái rồi, hôm nay trở về chính là để nói cho cha biết, đỡ phải ngày nào cũng bị cha lải nhải.”
Diệp Phong cười nói, mà Diệp Kiến Văn cũng sững sờ, ông rất ngạc nhiên, sau đó chụp một phát lên vai con trai: “Được đấy thằng nhóc, còn dám chơi trò gây ngạc nhiên với ta, không tệ không tệ, nhưng chuyện này đúng là rất đáng để vui mừng.”
“Cô bé kia tên là gì? Đi làm ở đâu? Người nhà của cô bé đó có đồng ý không? Nếu như đồng ý thì khi nào hai đứa kết hôn?”
Hàng loạt vấn đề được hỏi ra khiến cho khóe miệng Diệp Phong giật giật, ông trời ơi, ông hỏi như vậy, còn có thể làm cha cho tốt hay không.
“Cha à, câu hỏi của cha cũng thật nhiều, một câu liền hỏi bốn vấn đề, trái tim của con trai cha đang phát run đấy.”
Diệp Phong nói tới nói lui, thế nhưng vẫn nói ra tình huống đại khái cho cha mình biết.
Cô gái đó tên là An Đình, làm việc trong một văn phòng ở thành phố, công việc thuộc phạm vi biên chế chính quy.
Sau khi nghe xong, khuôn mặt Diệp Kiến Văn lại trở nên phiền muộn, mà Diệp Lăng đang ngồi bên cạnh cũng trở nên sững sờ, đây là một chuyện tốt, nhưng sao bác tư lại có vẻ không vui vậy nhỉ ?
“Bác tư, bác nên vui mới đúng chứ?”
Sau khi nghe được Diệp Lăng hỏi như vậy, Diệp Kiến Văn lại lắc đầu quyệt miệng: “Cháu nói xem, câu chuyện cóc ghẻ và thiên nga thật sự có thể trở thành sự thật sao?”