Lời của Diệp Lăng nghe thì có vẻ không sao cả, nhưng nó lại khiến cho Diệp Kiến Quân cảm thấy lạnh cả người, đôi mắt ông ta bỗng nhiên trợn to.
Nói xong, Diệp Lăng cũng không thèm nói gì thêm với Diệp Kiến Quân nữa, hắn đi tới cạnh Vương Thục Phân, sau đó kéo lấy tay mẹ mình, rồi dùng ánh mắt quét ngang mọi người.
“Tôi, con trai của Vương Thục Phân, đối với tôi, người nhà chính là nghịch lân, là tất cả của tôi!”
“Tôi luôn đối xử chân thành với bạn bè.”
“Khi đối xử với kẻ địch, tôi nhất định sẽ tiêu diệt chúng!”
Nói xong những lời này, Diệp Lăng cũng không thèm nói thêm gì nữa, hắn bắt đầu trấn an mẹ của mình, hắn nghĩ rằng khi Vương Thục Phân nhìn thấy ngôi nhà đã sinh sống nhiều năm biến thành hình dạng này, trong lòng bà ta nhất định sẽ rất đau khổ.
Đầu ngón tay Diệp Lăng bắn một luồng linh lực vào trong cơ thể Vương Thục Phân, linh lực chậm rãi di chuyển, xoa dịu những vết thương và trái tim của bà ta.
Diệp Kiến Văn cũng đi đến an ủi em dâu của mình, mà những hương thân khác cũng bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ với Diệp Kiến Quân, lần này, mặc kệ thế nào thì danh tiếng của Diệp Kiến Quân ở Diệp gia thôn cũng đã bị hủy.
Hai mươi phút sau, Diệp Lăng nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trên tay, chiếc đồng hồ này là do Trầm Nguyệt Tâm đặc biệt tặng cho hắn, có giá trị trên trăm triệu.
“Cũng nên đến rồi.”
Diệp Lăng thì thào, nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên có rất nhiều người nghe được tiếng ầm ầm do động cơ phát ra ở cách đó không xa, bụi đất tung bay, dường như có một con quái vật nào đó đang đến.
“Được rồi, đứng lên đi, vở kịch tiếp theo, hai đứa chúng mày cũng nên xem một chút.”
Diệp Lăng nhìn về phía khuôn mặt đã sưng to như lòng bàn tay, hơn nữa khóe miệng còn đang chảy ra máu tươi của Lý Kim Long và Vương Kiện, hai người kia sau khi nghe được lời của Diệp Lăng thì lại giống như vừa nhận được thành chỉ, trực tiếp ngã xuống đất.
Ở giữa thôn, một tên lanh mắt lập tức chỉ về phía trước, trong mắt gã chứa đầy hoảng sợ: “Mau nhìn xem, đó là cái gì, đó là vật gì!”
Mọi người đều quay đầu nhìn lại, Diệp Kiến Quân cũng xoay người lại nhìn, sau đó bước chân của ông ta bỗng trở nên lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, khuôn mặt ông ta cũng trở nên trắng bệch.
Giữa không trung, một cánh tay máy đang giơ cao lên, sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, cánh tay kia điên cuồng vỗ xuống căn nhà hai tầng cao nhất cũng như xa hoa nhất của thôn.
Ùng ùng, tiếng cánh tay máy chuyển động vang lên, tiếng gió rền vang kia dường như đang truyền vào trong tai của mọi người.
Phanh, một âm thanh chấn động vang lên, cánh tay máy đã đập xuống cầu thang, ngay sau đó, bụi đất lập tức tràn ngập cả mặt đất, căn nhà hai tầng đã bị sụp hơn phân nửa.
“Nhà! Nhà của tôi!”
Diệp Trùng lập tức kêu lên, khuôn mặt gã trở nên trắng bệch, gã hoảng sợ nhìn về phía Diệp Lăng đang đứng cười lạnh ở bên kia, tuy nhiên gã cũng không dám làm ra hành động gì, gã sợ người anh họ đáng sợ này sẽ trả thù gã.
“Mỗi người đều phải một cái giá thật đắc cho lỗi lầm mà mình đã làm ra, các người đối xử với tôi như thế nào, tôi liền đối xử với các người như thế đó!”
“Ông nên vui mừng mới đúng, cũng như bác Tư đã nói, dù sao ông cũng là bác cả của tôi, nếu không thì một nhà già trẻ các người, ai cũng đừng mong sống tốt!”
Lời của Diệp Lăng lại một lần nữa khiến mọi người kinh hãi, quá hung hăng, quá ngang ngược, thật đúng là khoa trương tới cực điểm.
Nhưng những lời này lại không hề khiến mọi người nghĩ rằng hắn đang khoác lác, mà đây lại là một chuyện rất đương nhiên, đây chính là tư thái, tư thái của Diệp Lăng.
“Yên tâm, tôi sẽ dựa vào giá trị thị trường mà bồi thường gấp ba lần cho căn nhà và bất cứ đồ vật gì ở bên trong, còn về lần này, thật ra cũng chỉ là muốn cho ông một bài học mà thôi.”
Diệp Lăng chậm rãi nói, có lẽ trong mắt những người khác, hành vi này của hắn vô cùng bất hiếu, thế nhưng Diệp Lăng sẽ để ý đến ánh mắt của người đời sao?
Bị người khác ngồi lên đầu, hắn cũng không cần biết đó có phải là họ hàng hay không, huống chi bọn họ còn không có thân với nhau.
Nghe vậy, Diệp Trùng và Lý Kim Phượng lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bồi thường gấp ba lần giá thị trường, đó không phải là một số tiền nhỏ, ngay lập tức, ở trong mắt hai người họ, hành động này của Diệp Lăng cũng không còn quá ghê tởm nữa.
Trong đó vẫn còn có rất nhiều thôn dân suýt chút nữa thì buột miệng nói ra, nếu còn không được nữa thì cứ phá nát nhà của bọn họ đi.
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ, nhưng cuối cùng cũng không có ai dám nói ra, dù sao thì vừa rồi Diệp Lăng cũng đã nói, bởi vì ông ta là bác cả của hắn cho nên hắn mới làm như vậy, còn nếu là bọn họ thì vẫn thôi đi.
Mười phút sau, căn nhà hai tầng của Diệp Kiến Quân đã bị đánh thành một đống hoang tàn, Diệp Kiến Quân nhìn căn nhà của mình, trong lòng ông ta đang âm thầm rỉ máu.
Đây đúng là đang đánh vào mặt ông ta mà, ông ta không cần tiền bồi thường gì hết, căn nhà lầu đó chính là mặt mũi của ông ta, hôm nay cháu trai của ông ta thế mà lại vừa đánh vào mặt ông ta rồi lại cho ông ta táo ngọt để ăn.
Thủ đoạn như vậy khiến cho Diệp Kiến Quân căn bản không biết nói cái gì, ông ta chỉ có thể phát khổ ở trong lòng.
Một chiếc xe Audi A8 mới tinh chạm rãi chạy đến, cửa xe đóng phịch một tiếng, một thanh niên có bộ dạng anh tuấn đi xuống, vẻ mặt vô cùng kích động.
Gã tên là Vương Địch, là ông chủ của một công ty máy móc ở thành phố Đông Hải, nhưng gã cũng chỉ nằm trong cấp bậc trung lưu, hoàn toàn không có khả năng tiếp cận với những đại thiếu như Diệp Lăng và Mạc Tinh.
Thế nhưng nửa tiếng trước trước, gã nhận được điện thoại của Mạc Tinh, yêu cầu gã trong vòng nửa tiếng phải chạy tới Diệp gia thôn, dựa theo yêu cầu của Diệp Lăng mà dỡ bỏ một căn nhà.
Lần này gã vô cùng kích động, đây chính là một cơ hội khó gặp, chỉ cần gã làm cho tốt, thì hai vị đại thiếu này nhất định sẽ giúp cho gã một bước lên mây.
Nghĩ cũng không thèm nghĩ, gã lập tức phái một đội máy móc đi đến huyện thành của Diệp gia thôn, sau đó gã cũng điên cuồng chạy đến đây.
Vương Địch chạy tới bên người Diệp Lăng, nở nụ cười nịnh hót: “Diệp thiếu, dựa theo yêu cầu của ngài, chúng tôi đã phá dỡ căn nhà kia thành một đống phế liệu, à đúng rồi, ngay cả hai chiếc xe bên trong sân chúng tôi cũng đã đập luôn rồi.”
Sau khi nghe được câu này, Vương Kiện và Lý Kim Long lập tức ngẩn ra, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, mẹ nó, Diệp Lăng bảo gã đập thì gã liền đập sao, mẹ nó có phải bọn hắn đã khoe khoang hơi quá rồi không.
Diệp Lăng gật đầu: “Không tồi, cám ơn anh.”
“Ai u, Diệp thiếu của tôi, sao tôi có thể nhận lời cảm ơn của ngài được kia chứ, được làm việc cho ngài, đó là may mắn của Vương Địch tôi, không biết Diệp thiếu có còn gì muốn giao phó nữa hay không?”
Vương Địch lập tức cười tươi như hoa, lời của Diệp Lăng đúng là khiến gã nở mày nở mặt.
“Có quen biết người nào làm công trình xây dựng không?”
Diệp Lăng vừa cười vừa hỏi, Vương Địch liền vội vàng gật đầu, đùa gì thế, gã đang làm nghề gì, chuyên môn của gã chính là làm công trình đó, gã chính là ông chủ của nhiều công trình bền chắc nha.
“Vậy được, trong vòng 3 ngày phải sửa xong căn nhà ở bên cạnh tôi đây, có vấn đề gì hay không?”
Diệp Lăng chỉ về phía căn nhà ở phía sau lưng mình, Vương Địch quay đầu nhìn căn nhà, sau đó lập tức gật đầu.
“Xin Diệp thiếu hãy yên tâm, đúng ba ngày sau hãy đến nhận nhà, nếu còn làm chưa xong thì Vương Địch tôi sẽ lấy đầu xuống để ngài đá chơi.”
Vương Địch vỗ ngực nói, có lẽ trong mắt người khác, thì đây chính là một việc rất khó tưởng tượng nổi, dù sao thì đây cũng là nông thôn, chỉ trong ba ngày làm sao có thể xây xong một căn nhà?
Sợ rằng sẽ có rất nhiều người khinh thường hỏi gã, gã là chưa uống thuốc hay là đang nằm mơ?
Nhưng chỉ cần là người biết thưởng thức thì sẽ biết, muốn xây một tòa nhà hơn mười tầng thì cũng chỉ cần thời gian bảy ngày mà thôi, chỉ cần làm được bản mẫu, thì căn bản không có vấn đề gì cả.
“Được, tôi sẽ cho người đưa bản vẽ đến cho anh, ba ngày sau tôi sẽ đến xem nhà, nếu như làm tốt, tôi nhất định sẽ không bạc đãi anh.”
Diệp Lăng cười cười, sau đó hắn đi tới đỡ Vương Thục Phân đứng dậy rồi xoay người rời đi, để lại một mình Vương Địch đang đứng thề son sắt.