Choáng váng, cả nhà Diệp Kiến Quân hoàn toàn choáng váng rồi, ngay cả hai con rể trâu bò nhất của mình đều quỳ xuống đất tự tát mình, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, bọn họ còn có thể làm cái gì?
Diệp Kiến Quân không thể nào nghĩ ra được, cháu trai của ông ta lại có quyền lực lớn như vậy, chỉ là một cái tên, đã làm cho người ta sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, thậm chí còn không có gan để ngẩng đầu lên.
Làm bí thư cả đời, ông ta cũng không có cách nào đoán được độ cao mà bây giờ Diệp Lăng đang đứng, có phải có thể hô mưa gọi gió ở thành phố có trăm năm lịch sử không?
Có lẽ loại thôn dân nhỏ bé như ông ta, cả đời cũng không thể đứng trên độ cao như Diệp Lăng, đó là một thần thoại.
Nghìn năm lịch sử, ra một Chu Nguyên Chương, ra một Lưu Bang, đều là người bình thương phấn đấu thành người đứng trên đỉnh cao, mà bây giờ, lại ra một Diệp Lăng.
Ước chừng mấy nghìn năm, cũng chỉ ra được ba yêu nghiệt như thế này. Còn những người khác thì không có cách nào tưởng tượng được sự đáng sợ của quyền thế mà bọn họ nắm giữ.
"Hừ! Tao cũng không tin, mày còn có thể giết tao sao, mày lợi hại thì như thế nào, cùng lắm thì tao kiện đến Đế Đô, nhìn xem có người quản được mày hay không, vô pháp vô thiên!"
Vợ Lý Kim Long tùy tiện nói, cô ta là một người phụ nữ chỉ biết gia đình, mặc dù biết có thể làm cho chồng của mình quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì vị em họ này nhất định có bối cảnh đáng sợ, thế nhưng ở trước mặt bà con hàng xóm cô ta không muốn cúi đầu.
"Tiểu Mai! Câm miệng! Nếu cô nói thêm một câu nữa, lập tức ly hôn!"
Lý Kim Long rống to hơn, tròng mắt đều trắng cả rồi. Cái gì mà kiện đến Đế Đô, cho dù là kiện đến Nhà Trắng cũng vô dụng.
Diệp Mai sững sờ, nhìn người đàn ông luôn yêu thương cưng chiều mình, nước mắt bộp bộp rơi xuống, trong lòng phát lạnh.
"Cha, mẹ, nhận thua đi, chuyện này, dù cho có kiện đến chỗ hai vị lão nhân đứng đầu kia cũng không có tác dụng gì đâu."
"Hơn nữa, chúng ta có lỗi trước, bỏ đi, bỏ đi."
Ở một bên Vương Kiện cũng vội vàng khuyên nhủ, trên mặt đất Lý Kim Phượng đã triệt để choáng váng đờ người ra, Diệp Trùng nhìn thấy hai anh rể mình đều nói như vậy, chỗ nào còn nhìn thấy được tinh thần hung hăng vừa nãy nữa.
Diệp Kiến Quân thở dài một hơi, nhìn đến cháu trai của mình, xem ra ông ta phải cúi xuống cái đầu cao quý của mình rồi: "Tiểu Lăng, chuyện này là bác cả sai."
"Sai rồi? Một câu sai rồi thì xong rồi sao? Làm chuyện sai thì phải trả giá thật lớn. Ông làm bí thư mười mấy năm, hẳn phải hiểu rõ đạo lý này hơn tôi chứ!"
Diệp Lăng lạnh lùng nói, chuyện ngày hôm nay cho dù là thiên vương lão tử đến đây, cũng đừng nghĩ đến chuyện bỏ qua. Nếu không, Diệp Lăng hắn còn tính là đàn ông sao!
Ngay cả nhà của mình cũng không bảo vệ được, đó là phế vật, Diệp Lăng đâu còn xứng đáng với địa vị ngày hôm nay.
Nhất thời Diệp Kiến Quân sửng sốt, ông ta không nghĩ đến cháu trai lại không đồng ý lời xin lỗi của mình. Nói cho cùng, vẫn là Diệp Kiến Quân có lòng tin quá lớn với mình, hoặc có lẽ ông ta vẫn chưa nhận biết được sai lầm của mình.
Ở Diệp gia ông ta có địa vị cao nhất, trong lòng của ông ta nghĩ nếu làm sai, thì chỉ cần nói ra một câu là được rồi, không ai có thể ép buộc ông ta làm những chuyện khác.
Mà vào lúc này, Lý Kim Phượng lại run rẩy đứng lên, đi tới bên cạnh Diệp Lăng, nở một nụ cười nịnh nọt, vết thương trên mặt đau đớn kich liệt, nhưng bà ta cũng mặc kệ.
"Tiểu Lăng, Tiểu Lăng, tất cả đều là bác gái sai, không có quan hệ gì đến bác cả của cháu cả, chắc cháu sẽ không chấp nhặt với một người phụ nữ gia đình như bác chứ?"
"Dù nói thế nào đi nữa chúng ta cũng là thân thích, cha của cháu chính là em trai ruột thứ năm của bác cả cháu, cháu cũng không thể làm chuyện không để ý đến tình thân được."
"Yên tâm, về chuyện của ngồi nhà này, bác gái đảm bảo, lập tức sẽ khôi phục nguyên dạng cho cháu, cháu có tức giận gì thì tính trên đầu bác này, bác tuyệt đối sẽ không nói gì."
Lý Kim Phượng là một người phụ nữ vô cùng khắc nghiệt, lúc trước bà ta vô cùng chanh chua đánh đá, nhưng bây giờ, dáng vẻ chanh chua đáng đá đó đã sớm biến mất rồi.
Diệp Lăng lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Kim Phượng: "Cút."
Một chữ, cũng làm cho Lý Kim Phượng ngẩn ra, cứ như vậy không nể mặt mũi thân thích?
Một bên Diệp Kiến Quân hít sâu một hơi, sắc mặt tái xanh: "Tiểu Lăng, chẳng lẽ cháu muốn trở mặt với bác?"
"Trở mặt với ông thì như thế nào? Lúc ông thả heo nuôi ở nhà tôi thì phải hiểu rõ chuyện này!"
"Đừng nói tôi không cho ông cơ hội, còn có vợ của ông nữa, quỳ xuống dập đầu ba cái với mẹ của tôi, sau đó tôi sẽ phá dỡ đi nhà các người, như vậy thì chuyện ngày hôm nay mới xong được."
"Nếu không, tôi không ngại chơi với cả nhà mấy người một chút, ông phải tin tưởng tôi, tôi có đầy đủ năng lực để cho cuộc sống già trẻ nhà ông trở nên không yên bình!"
"Tôi tuyệt đối làm được, lúc ông biến nhà tôi thành chuồng heo, ông nên biết, cái gì tôi cũng có thể làm được!"
"Đừng nói chuyện tình thân với tôi, ở trong mắt tôi, tình thân cũng không quan trọng bằng một sợi tóc của mẹ tôi!"
Diệp Lăng hung ác nói, người xung quanh đều hít vào một ngụm khí lạnh mà Diệp Kiến Quân lại lập tức lùi lại hai bước, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Quỳ xuống dập đầu xin lỗi với em dâu?
Không, tuyệt đối không thể nào, nếu ông ta làm như vậy, như vậy về sau ở trong thôn ông ta còn mặt mũi nào sống nữa?
Mà lúc này, Lý Kim Phượng cũng nghĩ đến chuyện này, vội vã đi tới bên cạnh Vương Thục Phân trực tiếp quỳ xuống: "Em dâu, em dâu tất cả đều là lỗi của chị dâu."
"Không có quan hệ gì với anh cả của em cả, em khuyên Tiểu Lăng đi, chúng ta biết lỗi rồi, tha cho chúng ta đi."
Một bên sắc mặt Diệp Kiến Văn khó coi, nhìn thấy ngày thường chị dâu vẫn luôn đanh đá mạnh mẽ bây giờ lại có bộ dạng thê thảm như vậy, trong lòng có chút không đành lòng, nhưng ông vẫn nhịn xuống không nói chuyện.
Mà lúc này Vương Thục Phân cũng đứng lên, sắc mặt khó coi, kéo Lý Kim Phương ở bên cạnh lên.
"Tiểu Lăng, bỏ đi, bỏ đi, ai."
Trong lòng Vương Thục Phân cũng vô cùng tức giận nhưng trời sinh tính tình bà hiền lành cũng không muốn con trai làm chuyện để lại ấn tượng rùng mình trong lòng bà con hàng xóm.
Diệp Lăng rất rõ ràng suy nghĩ của mẹ mình, mí mắt nhảy lên, nghĩ cẩn thận lại, chuyện này tuyệt đối không thể cứ như vậy bỏ qua được, không phải bởi vì mặt mũi, mà là bởi vì tôn nghiêm.
Một bên Diệp Kiến Văn cũng nhịn không được mở miệng khuyên nhủ: "Tiểu Lăng, bỏ qua đi cháu, dù sao anh ấy cũng là bác cả của cháu."
Bên cạnh hàng xóm xung quanh thấy vậy cũng mở miệng, khuyên Diệp Lăng thả cho Diệp Kiến Quân một con ngựa, mặc kệ thế nào, quan hệ thân thích đều bày ra đấy. Nếu làm gắt quá giống như tách xương và thịt ra vậy, đều là người một nhà cả.
Diệp Lăng nhìn mọi người xung quanh đều khuyên mình, xua tay một cái trong con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
"Ông không muốn dập đầu nhận sai với mẹ của tôi, vậy được, ông muốn có tôn nghiêm đúng không? Tôi cho ông cơ hội, chẳng qua ông phải trả giá thật lớn!"
Vừa nói xong, Diệp Lăng đi qua một bên, gọi điện thoại ra ngoài, nửa phút sau hắn cúp điện thoại, một lần nữa đi tới bên cạnh mọi người.
"Tiểu Lăng, mặc kệ thế nào, đều là do bác cả sai, bác cả xin lỗi cháu."
Diệp Kiến Quân nhìn mọi người đang giúp ông ta nói chuyện cũng vội vã rèn sắt khi còn nóng, trên đất hai con rể vẫn còn ở đùng đùng đánh vào mặt mình, không dám dừng tay lại, rất sợ Diệp Lăng tính toán với bọn họ.
Ánh mắt Diệp Lăng nhìn toàn bộ mọi người sau đó mỉm cười, cười rất xán lạn, chẳng qua lại mang theo vẻ uy nghiêm.
"Cho tới bây giờ Diệp Lăng tôi làm việc đều có đạo lý của nó."
"Ông hủy cái gì của tôi, tôi liền hủy cái đó của ông, tôi nghĩ kết quả này vẫn rất công bằng."
"Tôi nghĩ chắc bác cả hiểu được ý của tôi chứ!"