Lời của Diệp Lăng làm cho cả nhà Diệp Kiến Quân giật mình, đường đường là Cục trưởng Lý cũng nói không có quyền động đến Diệp Lăng, như vậy nếu Diệp Lăng thực sự muốn ra tay với cả nhà Diệp Kiến Quân, vậy bọn họ phải làm sao bây giờ.
Chẳng qua trong lòng Lý Kim Long và Vương Kiện thì lại ôm một tia may mắn, dù sao ở thành phố Đông Hải nhà hai người cũng có chút thế lực, không đến mức để người ta khi dễ mà không dám thả cái rắm nào.
"Diệp Lăng, tôi cho cậu biết, dù Cục trưởng Lý sợ cậu, nhưng tôi không sợ đâu."
"Tôi cho cậu biết, cậu đánh em vợ và mẹ vợ của tôi, từ ngày hôm nay cậu đừng nghĩ đến chuyện sống tốt, mấy anh em của tôi sẽ lập tức tới!"
Lý Kim Long lạnh giọng quát lên, một bên Vương Kiện cũng gật đầu, cùng lắm thì gã gọi điện cho cha của mình, gã cũng không tin, một tên bình thường như vậy còn có thể lật trời sao.
Một bên Diệp Kiến Văn vội vã đi tới bên cạnh Diệp Lăng: "Tiểu Lăng, bỏ qua đi, dù sao anh ấy cũng là bác cả của cháu."
"Bác cả? Ah, đây là việc một bác cả có thể làm sao? Tôi chưa từng thấy bao giờ, đoán chừng trong lòng của ông, cháu còn không quan trọng bằng mấy con heo kia, nếu không sao lại kéo cả nhà đến chửi ầm lên?"
"Tôi là đứa có người sinh nhưng không ai nuôi? Ha hả, đây là lần đầu tiên tôi nghe được một người bác cả mà có thể chửa cháu trai ruột mình như thế đó."
"Cũng không vỗ ngực rồi suy nghĩ kĩ lại, mấy năm nay ông đã làm gì cho tôi, lấy nhà của tôi làm chuồng heo? Đây là hành động mà một người bác cả nên làm sao? Ông bắt cả gia đình tôi làm heo rồi đó!"
Diệp Lăng lạnh giọng quát lên, ngày hôm nay hắn sẽ không để yên chuyện này đâu, nếu hắn không lật tung cái mảnh đất nhỏ này thì đã uổng phí quyền lực mà hôm nay hắn có.
"Hừ, thằng nhóc, cậu nên chịu thua đi, cậu có mạnh như thế nào đi nữa cũng chỉ là một người thôi, chọc tới lão tử, tôi phế cậu, sau đó chỉ cần để vài người anh em đi nơi khác, cùng lắm thì phí một chút tiền thôi."
Lý Kim Long nóng lòng khoe khoang ở trước mặt cha vợ, vì vậy lạnh giọng uy hiếp Diệp Lăng, chỉ là gã không biết, rốt cuộc Diệp Lăng là người nào, dám uy hiếp hắn như vậy đoán chừng toàn bộ Hoa Hạ cũng không có ai.
"Ha ha, yên tâm đi, anh rể, tinh tưởng tôi, một lát nữa anh sẽ hối hận, tin tôi đi?"
Diệp Lăng lạnh lẽo nói, mà lúc này, đột nhiên điện thoại của Lý Kim Long vang lên, gã nhìn điện thoại một chút, là cha già nhà gã. Sau khi bắt máy gã còn chưa lên tiếng, đầu bên kia đã tức giận mắng to.
"Mày là một tên khốn kiếp! Rốt cuộc mày đã làm gì ở bên ngoài thế hả, một trăm con heo đều đã được người thả đến nhà chúng ta rồi!"
"Lý Kim Long, thằng nhãi khốn kiếp, chờ mày trở về, lão tử sẽ bóp chết đứa bại gia như mày!"
Lý Kim Long nghe cha già nhà mình nói như vậy thì hoàn toàn choáng váng rồi, gã không nghĩ tới, Diệp Lăng thực sự gọi người mang một trăm con heo đến nhà gã.
"Cha nhanh báo cảnh sát đi, là ai, gọi điện cho chú Ngô, chú ấy chính là đại ca cực kỳ có danh vọng ở khu vực đó."
Lý Kim Long vội vã lo lắng kêu lên. Mà bên kia điện thoại, nghe được con trai mình nói như vậy, cha Lý Kim Long kém chút nữa thở không ra hơi, tức giận ngập trời chửi ầm lên.
"Mày là tên khốn kiếp, mày chọc vào Mạc thiếu và Diệp thiếu, mày còn muốn lão tử gọi điện báo cảnh sát, tao báo mẹ mày, chú Ngô của mày nghe được mày chọc vào người nào đã sớm tắt máy biến mất rồi."
"Thằng chó chết, khốn kiếp, gây ra nhiều chuyện như vậy, mày còn muốn để tao với mẹ mày sống thế nào."
Trong khi đang nói chuyện, Lý Kim Long nghe được tiếng đám heo vừa kêu vừa chạy rầm rầm. Điện thoại bị rớt xuống đất, đầu óc Lý Kim Long đã choáng váng rồi.
Mạc thiếu, Diệp thiếu, toàn bộ Đông Hải, có rất nhiều người họ Mạc và họ Diệp nhưng được người khác gọi là đại thiếu, thì cũng chỉ có hai người.
Đột nhiên, Lý Kim Long nghĩ tới tên Diệp Lăng, nhất nhất thời khí lạnh từ lòng bàn chân vọt lên đỉnh đầu, suy nghĩ lại truyền thuyết đáng sợ được lưu truyền ở thành phố Đông Hải, gã hoàn toàn hỏng rồi.
Rầm một tiếng, Lý Kim Long trực tiếp quỳ xuống đất, vốn cả nhà Diệp Kiến Quân không biết chuyện gì xảy ra, bao gồm cả Vương Kiện đều có chút đờ ra, đây là thế nào?
"Diệp thiếu, Diệp thiếu, tha cho tôi, tha cho tôi một lần, tôi mắt chó coi thường người khác, tôi không biết là ngài đến, tôi sai rồi, hãy cho tôi một cơ hội."
"Van xin ngài, cho tôi một cơ hội, tôi thực sự biết lỗi rồi, chúng ta... Chúng ta vẫn là thân thích, đúng không."
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, nhấc chân trực tiếp đá vào ngực của Lý Kim Long, rầm một tiếng, tên này hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống, phun ra một ngụm máu tươi.
"Chồng à! Mày dám đánh chồng tao, Diệp Lăng, lão nương không để yên cho mày đâu!"
Vợ Lý Kim Long cũng chính là chị họ Diệp đi thẳng đến bên cạnh người đàn ông của mình rồi chửi ầm lên, kết quả Diệp Lăng còn chưa làm gì, Lý Kim Long trực tiếp hung hăng tát cho cô ta một bạt tai.
"Cô chính là đồ sao chổi, CMN cô muốn hại chết lão tử sao! Cút! Câm miệng cho tôi!"
Lý Kim Long hoàn toàn hỏng rồi, đắc tội người nào không đắc tội, lại đắc tội đến Diệp Lăng thế lực mạnh nhất của thành phố Đông Hải, đó không phải là muốn chết sao.
Mà ở một bên, cuối cùng Vương Kiện cũng nghĩ ra Diệp Lăng là người nào, cộng với cuộc điện thoại của cha Lý Kim Long thì gã đã xác định rồi.
Rầm, rốt cuộc Vương Kiện cũng quỳ xuống, gương mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ, trong mắt tràn đầy sự mờ mịt và khủng hoảng.
"Diệp thiếu, tướng quân, tha cho tôi, tôi thật sự không biết là ngài, nếu biết có cho tôi ba lá gan tôi cũng không dám đắc tội ngài."
Diệp thiếu, tướng quân!
Một câu nói này đã nói ra hai thân phận của Diệp Lăng, Lý Kim Phượng và Diệp Trùng đang khóc lóc om sòm thì cũng dừng việc chửi ầm lên, trực tiếp ngây dại.
Nhìn thấy bộ dạng quỳ lạy này của hai con rể, trong lòng bọn họ dâng lên một luồng khí lạnh, đã cảm thấy sợ hãi rồi.
Trong lòng của bọn họ, hai con rể chính là người thành công tài giỏi trong xã hội. Việc lớn việc nhỏ gì đó cũng có thể giải quyết một chút, cho nhà bọn họ rất nhiều thể diện.
Nhưng bây giờ, trụ cột của gia đình bọn họ lại đang quỳ xuống đất nhận sai, như vậy chuyện này còn truy xét cái rắm gì.
Heo chết rồi?
CMN, xem bộ dáng này, một lát nữa sẽ biến thành người chết mất.
Diệp Lăng nhìn hai người đang quỳ trên đất kia không khỏi cười lạnh một tiếng, đôi mắt liếc nhìn hai tên anh rể: "Sự kiêu ngạo khinh người vừa nãy đâu?"
"Hiện tại sao lại mềm nhũn như vậy, các người còn là đàn ông sao? Đứng lên, tiếp tục mắng tôi, tiếp tục kêu người đến xử lý tôi!"
"Hiện tại chịu thua rồi? Được, hôm nay ông đây sẽ cho các người biết cái gì gọi là chịu thua!"
"Khi dễ người nhà tôi chính là muốn mạng của tôi, đối với người muốn giết tôi, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cho già trẻ gái trai của nhà các người sống không yên bình, tin tưởng tôi!"
Diệp Lăng vừa nói ra lời này, Lý Kim Long và Vương Kiện hoàn toàn choáng váng rồi, bọn họ biết, Diệp Lăng hoàn toàn có thực lực này!
"Diệp thiếu, Diệp thiếu, cho chúng tôi một con đường sống, tha cho chúng tôi, van cầu ngài!"
"Diệp thiếu, chúng tôi không dám nữa, van cầu ngài, tha chúng tôi đi, chúng tôi không phải người, chúng tôi là súc sinh."
Ba, ba, hai người vội vã dập đầu rồi đánh vào mặt mình, Diệp Lăng mang cho bọn họ một cỗ nguy hiểm nồng đậm, trong lòng bọn họ đã sụp đổ mất rồi.
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, nhìn hai người đang cố sức đánh vào mặt mình thì gật đầu nói: "Được, nếu đã thích đánh vào mặt mình, vậy cứ đánh tiếp, lúc nào tôi hài lòng, thì sẽ tha cho các người."
"Cảm ơn! Cảm ơn Diệp thiếu đại nhân đại lượng!"
"Cảm ơn Diệp thiếu đã hạ thủ lưu tình, yên tâm yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm ngài hài lòng."
Đùng đùng, từng cái bạt tai đánh xuống, làm cho người xung quanh nhìn vào mà lòng run lên, lúc này ánh mắt bọn họ nhìn về phía Diệp Lăng đã xảy ra thay đổi lớn.
Diệp Lăng nhìn hai người quỳ dưới đất một chút, lại nhìn Diệp Kiến Quân, cười lạnh một tiếng.
"Bác cả bác gái của cháu , em họ chị họ của em à, tiếp đến nên tới chúng ta rồi!"