Nghe được Diệp Lăng nói như vậy, người con rể làm bộ làm tịch kia sửng sốt, lập tức sắc mặt trở nên tái xanh.
Mà người phụ nữ bên cạnh người con rể thì lên tiếng nói: "Diệp Lăng! Anh ấy là người đàn ông của tôi, thế nào!"
"Người đàn ông của chị? Người đàn ông của chị thì như thế nào ?"
"Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, dù là chị cũng không tính là người Diệp gia, tên này là cái thá gì, cũng chỉ là một đứa con rể mà thôi!"
Diệp Lăng cười nhạt, lời này vừa ra, thôn dân xung quanh cũng gật đầu. Ở nông thôn, dựa theo tập tục, sau khi con gái đi lấy chồng thì không được xem là người nhà nữa, chỉ có thể được xem là khách mà thôi.
Sau khi nghe được lời này, người anh rể của Diệp Trùng kia nở nụ cười nói: "Không tệ không tệ, Vương Kiện tôi lớn như vậy, nhưng chưa từng thấy người nào phách lối như cậu, người trẻ tuổi, ngày hôm nay tôi nhất định sẽ cho cậu biết được sự lợi hại của tôi!"
Trong khi đang nói chuyện, thì ở phía không xa, một xe cảnh sát dừng lại, vài tên cảnh sát nhân dân chạy tới chỗ này.
Trong đó cầm đầu là một tên Sở trưởng, cố gắng vác cái bụng bia đi đến, nhìn mọi người một chút không khỏi cười lạnh một tiếng nói: "Tất cả đang làm gì vậy, tản ra hết cho tôi."
"Diệp bí thư, đây là thế nào? Ah, sao chị dâu và cháu lại bị đánh vậy!"
Một bên Vương Kiện thì cười lạnh một tiếng nói: "Sở trưởng Dương, mẹ của tôi và em trai bị người ta đánh, hung thủ ở ngay trước mặt ông, vừa rồi còn uy hiếp tôi nữa đấy."
Sau khi Sở trưởng Dương nhìn thấy Vương Kiện thì vội vã cầm tay Vương Kiện chào hỏi: "Ai nha, lâu rồi không gặp Trưởng khoa Vương, cha cậu thế nào, tôi còn định mấy ngày sẽ đi tới thăm ông ấy."
"Tạm được, hôm nào ông đi, tôi nhất định sẽ tiếp đón ông thật tốt." Vương Kiện vừa nói chuyện, vừa dùng ánh mắt liếc nhìn Diệp Lăng.
Sở trưởng Dương thấy vậy, liền vội vàng gật đầu cười trả lời: "Yên tâm yên tâm, tôi nhất sẽ bắt hung thủ lại"
Vừa nói xong, Sở trưởng Dương liền đi tới bên cạnh Diệp Lăng nhìn vẻ mặt âm trầm của Diệp Lăng, nhất thời ông ta liền cười một tiếng khinh thường: "Sách sách, cậu đúng là to gan, cũng dám đánh người ở trước mặt nhiều người như vậy."
"Đi thôi nhóc con, đi cùng với tôi, nhóc con cậu phạm tội lớn rồi." Vừa nói xong, Sở trưởng Dương liền khoát tay áo, sau lưng vài tên cảnh sát nhân dân liền đứng dậy, muốn mang Diệp Lăng đi.
Diệp Lăng nhìn cảnh sát nhân dân đi về phía mình kia, nhất thời cười lạnh, mà lúc này ở bên cạnh Diệp Kiến Văn vội vã đứng dậy, rút ra một điếu thuốc đưa cho Sở trưởng Dương.
"Sở trưởng Dương, ngài đại nhân đại lượng, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, ngàn lần vạn lần đừng bắt nó đến cục cảnh sát, đứa trẻ con nhỏ, nếu mang án tù trên người, sau này biết sống như thế nào."
"Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ bồi thường, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường, ngài thả cho Diệp Lăng một con ngựa đi, cầu xin ngài."
Diệp Kiến Văn sợ Diệp Lăng bị mang đi, vội vã đứng dậy nhẹ nhàng nói, mà đối diện Sở trưởng Dương nhìn Diệp Kiến Văn đưa thuốc lá tới thì lại hừ lạnh một tiếng.
"Hừ, Diệp Kiến Văn, ông phải hiểu rõ, tên nhóc này cố ý ra tay, ít nhất cũng đã gây ra thương tích cho người khác."
"Hơn nữa người bị đánh là người nhà của Diệp bí thư, tôi nói cho ông biết, đây chính là một chuyện lớn tận trời, không bỏ qua được đâu."
Vừa nói xong, Sở trưởng Dương xem nhẹ Diệp Kiến Văn đang dâng thuốc lá cho mình kia, nhìn Diệp Lăng một chút nói: "Nhóc con, lần này không ngồi tù ba đến năm năm thì cậu đừng nghĩ đi ra ngoài."
Diệp Lăng lại vui vẻ, cười ha ha lên: "Chuyện lớn? Chuyện lớn tận trời? Ba đến năm năm?"
"Ông có tin hay không, dù bây giờ tôi có giết chết ông cũng có thể bình yên vô sự đi ra khỏi chỗ này?"
Sở trưởng Dương vừa nghe nói như vậy, nhất thời mí mắt giật một cái, khuôn mặt trở nên âm trầm: "Cậu còn dám uy hiếp tôi, các người còn đứng ngây ra đó làm gì, lập tức bắt hắn cho tôi, phải trừng trị hắn thật tốt!"
Giọng nói vừa dứt, lập tức mấy người sau lưng Sở trưởng Dương đứng dậy, mà Diệp Lăng thì lại cười lạnh, vốn không để mấy người này vào trong mắt.
Lúc này, đột nhiên ở phía xa có một xe cảnh sát dừng lại, một người đàn ông trung niên đầu đầy mồ hôi chạy tới, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Sau khi Sở trưởng Dương nhìn thấy người tới là ai, thì lập tức sững sờ, sau đó lại vui mừng, vội vàng chạy tới chỗ người đàn ông trung niên kia.
"Ái chà chà, Lý cục Lý cục, ngọn gió nào thổi ngài tới đây, sao ngài xuống đây lại không nói tiếng nào, nếu không tôi đã đi đón ngài rồi."
Người đàn ông trung niên chạy tới này chính là Cục trưởng của Huyện, cho nên, Sở trưởng Dương này mới vội vàng chạy tới nịnh bợ.
Cục trưởng Lý kia liếc mắt nhìn Sở trưởng Dương sau đó chạy qua người ông ta, trực tiếp chạy tới bên cạnh Diệp Lăng. Đầu Cục trưởng Lý đầy mồ hơi, hai tay giơ lên cầm lấy tay của Diệp Lăng.
"Diệp thiếu, thật ngại quá, người phía dưới không biết cậu, cậu rộng lượng bỏ qua cho bọn họ đi."
Diệp Lăng nâng mí mắt nhìn Cục trưởng Lý ở đối diện: "Là Mạc Tinh bảo ông tới?"
"Vâng, Mạc thiếu tự gọi điện căn dặn tôi, nếu như Diệp thiếu cậu cần gì, thì Huyện nhất định sẽ toàn lực đáp ứng yêu cầu của cậu."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều choáng váng bao gồm cả hai người vừa mới gọi điện thoại là Lý Kim Long và Vương Kiện kia, đây là cái tình huống gì?
Cục trưởng của một Huyện, sao ở trước mặt Diệp Lăng lại thấp kém như vậy, không bình thường nha.
Đừng nói Diệp Lăng, dù cho là cha của Vương Kiện, đường đường là Cục phó của thành phố, cũng không có khả năng làm cho người đứng đầu của một Huyện cúi đầu.
Mà một bên Diệp Kiến Văn và thôn dân đứng ở xung quanh đều sửng sốt, bọn họ nghe rõ ràng Sở Trưởng Dương xưng hộ như thế nào với người mới chạy tới này, đây chính là Cục trưởng nha.
Ở trong mắt bọn họ, Sở trưởng chính là một nhân vật trâu bò, chớ nói chi là Cục trưởng, càng là nhân vật lớn trong mắt người dân.
Chẳng qua Diệp Kiến Văn lại vui mừng, mặc kệ như thế nào đi nữa, tối thiểu cháu trai mình không sao, cảm ơn trời đất.
Mà đứng ở một bên Diệp Kiến Quân cũng choáng váng, ông ta có gặp qua Cục Trưởng Lý ở đối diện này, trong mắt ông ta đây chính là một nhân vật lớn, sao bây giờ lại hạ mình cúi đầu với đứa cháu trai này?
"Vị Sở trưởng Dương này, không phân biệt tốt xấu hơn nữa cấu kết với bọn họ muốn hãm hại tôi, tôi muốn Huyện bọn ông có hành vi nghiêm trị đúng đắn."
Diệp Lăng nói xong thì xua tay, Sở trưởng Dương nghe nói như vậy thì run rẩy, trực tiếp ngã trên đất, xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
Đối diện Cục trưởng Lý nghe được Diệp Lăng nói như vậy thì vội vã đảm bảo: "Yên tâm đi Diệp thiếu, Huyện chúng tôi sẽ nghiêm trị đối với chuyện này, sẽ không để cho cậu thất vọng."
Nói xong, ông nhìn thấy Diệp Lăng xua tay với mình, biết mình không thích hợp tiếp tục ở nơi này nữa, vì vậy quát lớn với đám cảnh sát đang choáng váng kia rồi mang Sở trưởng Dương về.
Diệp Kiến Quân sửng sốt, hai con rể Lý Kim Long và Vương Kiện càng choáng váng hơn, đặc biệt Vương Kiện, trực tiếp đi tới bên cạnh Cục trưởng Lý.
"Xin chào Cục trưởng Lý, cha của tôi là Vương XX, tôi muốn hỏi, vì sao không thi hành lệnh bắt giữ đối với hung thủ?"
Cục trưởng Lý nhìn Vương Kiện một chút, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, tôi không có cái quyền này."
Nói xong, lập tức mang người rời đi, lưu lại Vương Kiện giống như đang nằm mơ, mẹ kiếp, đây là đáp án sao ?
Không có quyền này?
Ông đường đường là một Cục trưởng lại nói cho tôi biết ông không có quyền bắt người, ông đang đùa với tôi sao?
Nhưng Cục trưởng Lý đã đi rồi, mang theo một đám cảnh sát rời đi, hơn nữa cũng có thể nhìn ra được dáng vẻ bi thảm kia của Sở trưởng Dương. Người này xong đời rồi, đoán chừng chuyện mất chức bị điều tra đã là chuyện như đinh đóng cột.
Mà lúc này, Diệp Lăng đi tới, lạnh lùng liếc nhìn đám người nhà Diệp Kiến Quân.
"Có thủ đoạn gì nữa thì lấy ra đi, nếu không, thì đến lượt tôi rồi."