Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 576 - Chương 576: Nổi Giận

Chương 576: Nổi giận

Giết heo ?

Đừng nói giết heo, cho dù Diệp Lăng có làm thịt tên đầu sỏ gây ra chuyện này thì ở Hoa Hạ to lớn này ai dám nhiều lời!

Mà ngay lúc này, Diệp Kiến Văn lo lắng chạy tới, còn có Vương Thục Phân, cùng với bác gái Tư của Diệp Lăng, ba người vô cùng lo lắng cho hắn.

Diệp Kiến Văn càng hối hận hơn, tại sao ông không coi chừng cháu trai, nếu như lỡ xảy ra chuyện gì, vậy thì nên làm thế nào đây.

Anh cả ông gia đại nghiệp đại, tuy cháu trai cũng là một người kinh doanh kiếm được chút tiền, nhưng sao có thể so sánh với anh cả được, quan trọng hơn đây còn là cháu trai đấu với bác cả?

Ba người vội vàng một đường chạy tới bên cạnh Diệp Lăng, Vương Thục Phân nhất thời ngẩn ra, nhìn thấy sân nhà tràn đầy kí ức hạnh phúc biến thành bộ dạng như vậy, trái tim giống như bị vỡ nát.

Xoạch xoạch, nước mắt trượt xuống gò má, chân Vương Thục Phân mềm nhũn, trực tiếp té ngã trên mặt đất.

Thân thể run rẩy, Vương Thục Phân khóc không thành tiếng, khi thôn dân vây xem nhìn thấy Vương Thục Phân như vậy thì vội vàng đỡ Vương Thục Phân đứng lên.

Mà ở trong sân Diệp Lăng đang tức giận đến không đè nén được, quay đầu nhìn thấy mẹ mình ngã ngồi trên mặt đất, cơn tức giận trong lòng càng trực tiếp dâng cao hơn.

"Mẹ!"

Diệp Lăng vội vã chạy tới, đỡ thân thể của mẹ mình lên: "Mẹ! Bây giờ con sẽ đi làm thịt bọn chúng!"

Ầm, Diệp Lăng trực tiếp đứng dậy, một bên Vương Thục Phân vội vàng cầm lấy tay con trai không tiếng động lắc đầu, cuối cùng cũng mở miệng: "Được rồi, được rồi."

"Đúng vậy, Tiểu Lăng, bỏ đi, dù sao anh ấy cũng là bác cả của con, bác Tư đảm bảo với con, lần tới con về đây, ngôi nhà này tuyệt đối sạch sẽ."

Diệp Kiến Văn vội vã nói, một bên thím Tư của Diệp Lăng cũng lên tiếng khuyên, bọn họ đều sợ Diệp Lăng nghĩ không thoáng, làm ra chuyện điên rồ gì đó.

"Quên đi? Thằng ranh, bà đây không bỏ qua cho mày đâu, ai nói cũng vô dụng!"

Đúng lúc này, Lý Kim Phượng chống nạnh vừa mắng vừa đi tới, phía sau còn có Diệp Trùng cùng với hai con rể con gái đều chạy chậm tới, ai ai cũng vô cùng tức giận.

Diệp Kiến Quân cũng đen mặt đi theo phía sau, rất hiển nhiên, ông ta cũng cảm thấy hành động chiếm nhà em trai là không thích hợp, nhưng khi nghe người ta nói heo nhà mình bị Diệp Lăng đánh chết thì cảm thấy có chút không nỡ.

Một con heo một hai trăm cân, đây chính là hơn một ngàn đồng, nói giết là giết, ông ta có thể không đau lòng à.

Diệp Lăng nhìn thấy Lý Kim Phượng đi tới, liền trực tiếp đứng dậy: "Nói! Đây là chủ ý của người nào!"

Diệp Trùng nghe được Diệp Lăng nói chuyện với mẹ của mình như vậy liền trực tiếp quát lên: "Diệp Lăng, tao cho mày biết, đừng có quá lớn lối, mày đã đánh chết heo nhà chúng tao, mày phải đền tiền!"

"Còn nữa, những con heo này đều đã bị hoảng sợ nếu như hôm nay mày không lấy ra được một vạn tệ bồi thường, tao không để yên cho mày đâu!"

Hai người anh rể ứng bên cạnh Diệp Trùng cũng gật đầu, trong đó người trong nhà có tiền kia cười nhạt: "Trong mắt cậu có còn người lớn hay không hả?"

"Tôi thấy, gia giáo của nhà cậu đúng là không tốt lắm, chỉ có vài con heo mà thôi, nhà này không ai ở, bỏ thì phí, làm chút nghề phụ kiếm thêm ít tiền không phải rất tốt sao!"

Diệp Lăng hít sâu một hơi, lạnh lùng liếc mắt nhìn tên anh rể đang kiêu ngạo nói chuyện với hắn kia: "Anh là ai! Nhà ở đâu!"

"Tôi? Ha hả, cậu hỏi tôi?"

"Thế nào, còn muốn trả thù sao? Được, tôi cho cậu biết, tôi đây tên là Lý Kim Long, nhà ở biệt thự số 31 hoa viên Hồng Kỳ đường Hồng Kỳ thành phố Đông Hải, còn muốn hỏi gì nữa?"

Diệp Lăng gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra gọi ra ngoài, sau khi bên kia điện thoại bắt mắy thì hắn cũng không nói nhiều lời dư thừa: "Mạc Tinh, biệt thự số 31 hoa viên Hồng Kỳ đường Hồng Kỳ, nhớ kỹ địa chỉ này cho tôi!"

"Một trăm con heo, trăm vòng mười phút chở đến địa chỉ đó, nhớ kỹ, mười phút!"

Hắn nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó Diệp Lăng nói với Lý Kim Long: "Nhớ kỹ lời của anh, làm nghề phụ đúng không? Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ để cho nhà anh làm tốt cái nghề phụ này!"

Lời này vừa ra, Lý Kim Long lập tức nở nụ cười, cười đến nổi khóe mắt cũng chảy nước: "Ha ha! Cậu thật biết nói đùa, hắc hắc, nói lớn lối như vậy cũng không đỏ mặt?"

"Đưa heo đến nhà tôi? Mười phút? Ha ha, tôi cho cậu ba lá gan đó, thằng nhóc, ngày hôm nay nếu như cậu không đưa heo tới, tôi sẽ không để yên đâu!"

Nói xong, Lý Kim Long cũng lấy điện thoại ra gọi điện thoại, gọi người nào đó anh dài anh ngắn, vừa nhìn liền biết là đang gọi cho người có địa vị trong xã hội.

Mà Diệp Trùng nhìn thấy anh rể ra mặt, thì lập tức cười lạnh đi tới bên cạnh Diệp Lăng: "Ah, mặt mũi của mày đúng là lớn nhỉ, dám đánh chết heo của nhà tao? Tao thấy mày chán sống rồi!"

Phanh, Diệp Lăng cũng lười nói nhiều với tên hỗn đản này, hung hăng đánh một quyền vào mặt của Diệp Trùng, lực lượng khổng lồ làm cho gã bay thẳng ra ngoài.

Ầm một tiếng, Diệp Trùng trực tiếp ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, hàm răng trắng kia còn bị gãy vài cái, khuôn mặt thì máu thịt be bét, nhìn không ra hình người.

"Hỗn đản! Mày dám đánh con trai của tao, tên hỗn đản có người sinh nhưng không ai nuôi! Tao giết mày!"

Lý Kim Phượng nhìn thấy con trai của mình bị đánh, thì trực tiếp chửi ầm lên, vung tay vung chân chạy đến chỗ Diệp Lăng.

Diệp Lăng cắn răng, vẻ hung ác tràn đầy con ngươi, một tay trực tiếp cầm lấy cánh tay của Lý Kim Phượng: "Tôi không đánh nữ nhân, ngày hôm nay đừng nói là bác cả như bà, dù bà là vương mẫu nương nương tôi cũng phế bà!"

Ba, Lý Kim Phượng chỉ thấy một bàn tay hung hăng đánh tới chỗ mình, nhất thời trước mắt xuất hiện ánh sao, miệng má sưng lên.

"Mẹ! Người không sao chứ! Diệp Lăng, mày là tên khốn kiếp, mày lại dám đánh người!"

"Chồng ơi, mau báo cảnh sát, em muốn nó vào ngồi tù!"

Hai đứa con gái của Lý Kim Phương vội vàng chạy tới đỡ Lý Kim Phượng, một bên Diệp Kiến Quân cuối cùng cũng đi tới, nhìn dáng vẻ thê thảm của con trai và vợ mình, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.

"Diệp Lăng! Mày quá đáng rồi đó, mày lại ra tay với người nhà của mình, mày có còn là con người không!"

Nghe được Diệp Kiến Quân nói như vậy, Diệp Lăng nhất thời cười ha hả lên, khóe mắt cũng ẩn ẩn có nước mắt.

"Tôi không phải người? Ha ha! Ông lại có thể nói ra được lời này sao, ha ha, thực sự là làm cho tôi buồn cười quá!"

"Sân này, nhà này, là nhà em Năm ông, nhưng ông đã làm gì? Một nhà đầy heo!"

"CMN đây là nhà của tôi, ông nuôi heo, có được chúng tôi cho phép chưa?"

"Mẹ kiếp ông còn nói là người nhà, hai mẹ con chúng tôi sống lẻ loi một mình, ông có hỏi thăm sao? Ông có nghĩ qua hay không, hay có lẽ ông nghĩ không có đứa cháu trai này thì đám heo kia của ông sẽ được hưởng phúc?"

"Bây giờ ông lại nói những lời này với tôi ?"

"Tôi bất hiếu đó, tôi chính là người làm trái với đạo lý luân thường, ông có thể làm gì được tôi?"

"Một giây khi ông mang heo đến nuôi trong nhà tôi, ông có xem tôi là người sao?"

"Ngày hôm nay đừng nói giết vài con heo của nhà ông, cho dù tôi có làm thịt hết đám súc vật kia thì tôi nói cho ông biết, việc này vẫn chưa xong đâu!"

Nghe được Diệp Lăng chửi ầm lên như vậy, đột nhiên trong đầu Diệp Kiến Quân xuất hiện chút tỉnh ngộ (nhận rõ sai lầm), nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của vợ và con trai, trong lòng của ông ta lại nổi lên sự căm hận.

Mà người con rể đứng bên cạnh Lý Kim Phượng sau khi đã gọi điện thoại báo cảnh sát thì nghiêm túc nói với Diệp Lăng: "Cậu đừng quá hung hăng, tội danh cố ý đả thương người đủ để cho cậu ngồi tù vài năm rồi."

"Một người ngoài như anh có tư cách gì nói chuyện ở nơi này? Cút!"

Diệp Lăng rống giận, nhìn chòng chọc vào cái tên làm bộ làm tịch kia.

Bình Luận (0)
Comment