Diệp Lăng nhìn thấy vẻ mặt này của bác Tư, lập tức biết có chuyện gì đó xảy ra tình.
"Chuyện đó Tiểu Lăng à, đêm nay cháu ở nhà của chúng ta đi, nhà của cháu lâu không ai ở nơi đã mọc cỏ hoang, sợ là một ngày cũng không thu dọn xong, chờ sau khi cháu trở về lần nữa, bác Tư sẽ tìm người trong thôn giúp cháu dọn dẹp."
Bác Tư rõ ràng có chút khẩn trương, Diệp Lăng gật đầu, không nói gì nữa, tối nay, tự hắn đi nhà cũ nhìn một lần là biết chuyện gì.
Nhìn thấy Diệp Lăng không nói đến đề tài này nữa, bác Tư thở phào nhẹ nhõm, lại nói chuyện khác với Diệp Lăng.
"Chờ đến tối anh Tiểu Phong của cháu trở về, cũng đã lâu rồi hai anh em chưa gặp nhau, đến lúc đó phải nói chuyện nhiều vào"
Bác Tư khẽ cười nói, Diệp Lăng gật đầu. Diệp Phong là con trai của bác Tư Diệp Lăng, lớn hơn Diệp Lăng vài tuổi, trước kia cũng chăm sóc Diệp Lăng khá nhiều.
Tất nhiên đã lâu không lên lạc nên không biết hiện tại ở nơi nào, nghe bác Tư nói, hiện tại đang thầu một ít công trình nhỏ, coi như không tệ.
Diệp Lăng đặc biệt đưa cho bác Tư ba thùng Ngọa Long Túy, lại nhờ bác Tư đưa cho hai bác trai khác mỗi người một thùng hắn thật sự là lười đi, cũng không có quá nhiều tình cảm với mấy thân thích này.
Ăn cơm trưa xong, bác Tư đặc biệt dọn dẹp một phòng để cho Diệp Lăng và Vương Thục Phân nghỉ ngơi một chút, đợi đến tối thì lại đi từ đường cúng bái.
Mà bên trong một phòng khác, bác gái Tư lo lắng nói: "Kiến Văn, ông nói nếu như đứa nhỏ Tiểu Lăng biết chuyện thì sẽ làm thế nào đây."
Diệp Kiến Văn, cũng chính là bác Tư của Diệp Lăng thở dài một hơi nói: "Ai biết, hiện tại chỉ có thể giấu nó thôi, tôi vẫn luôn nói với anh cả đừng làm như vậy, nhưng anh ấy không nghe, tôi còn biết làm sao đây."
"Anh ấy nói nhà em Năm quanh năm không có người ở, bỏ thì phí, còn không bằng để cho anh ấy dùng."
Diệp Kiến Văn thở dài nói, một bên bác gái Tư cũng lắc đầu: "Kiến Văn, ông nên biết, anh cả sẽ không làm chuyện như vậy, nhất định là do chị dâu giựt giây."
"Ai, đừng nói nữa, hiện tại tôi cũng đang lo đây, chờ đến khi Tiểu Lăng và em dâu về, tôi sẽ đi tìm anh cả, lúc này nếu như anh ấy không muốn, thì tôi sẽ trở mặt với anh ấy!"
Diệp Kiến Văn nói xong, thì đấm một đấm vào bàn bên cạnh, sau đó khẽ thở dài một tiếng.
Mà lúc bọn họ nói chuyện cũng không nghĩ Diệp Lăng ở một phòng khác lại nghe được, sau khi nghe nói như thế, Diệp Lăng lặng lẽ đi ra khỏi nhà bác Tư.
Nhà cũ Diệp Lăng ở phía Đông đầu thôn, mười mấy năm trước cũng là một ngôi nhà trồng đầy cây ăn quả, tràn ngập ánh mặt trời
Rẽ một cái, Diệp Lăng đi lên con đường nhỏ hướng về phía Đông đầu thôn. Ở hai bên đường vừa mới ăn cơm xong các cụ già đều đang nhàn nhã nói chuyện với nhau.
Từng đứa nhỏ tuổi không lớn thì đang chạy giỡn trên đường, không chút lo lắng đột nhiên sẽ có xe cộ xuất hiện.
Thoải mái, Diệp Lăng cảm giác được một loại thoải mái, có lẽ bọn họ không có tiền, có lẽ cuộc sống bọn họ không giàu có, nhưng tâm tính của bọn họ lại vượt xa những người sống ở thành phố lớn nhộn nhịp kia.
Mà khi Diệp Lăng xuất hiện, thì lại làm cho không ít người liếc nhìn, ở trong thôn, xuất hiện một người xa lạ, sẽ hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người
"Ai, đứa trẻ này là con nhà ai, sao tôi chưa từng thấy qua."
"Không biết, có lẽ tới nơi này thăm thân thích, nhưng nhìn bộ dạng của đứa trẻ này sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy."
"Đúng vậy đúng vậy, rất là quen, ai mọi người nghĩ thật kỹ vào đi, có phải có chút giống với lão Ngũ đã mất tích của Diệp gia không?"
"Ai, ông nói đúng, thật đúng là giống, chớp mắt một cái lão Ngũ cũng đã mất tích mười mấy năm rồi, cũng không biết đứa trẻ kia và Thục Phân ở bên ngoài sống như thế nào."
"Ai, thực sự là tội nghiệp mà, người anh cả của Diệp gia kia thật không phải là người, dù sao đứa trẻ kia cũng là con cháu của Diệp gia, cứ như vậy ở bên ngoài mặc kệ không hỏi han gì, thật không biết sau khi ông ta chết sẽ đối mặt với tổ tiên như thế nào."
"Nhà bọn họ đó à, lão Tam lão Tư thì không tệ, còn lão Nhị thì lại không lo nổi cho nhà mình nữa, chỉ có lão đại là kẻ có tiền, kết quả lại là một kẻ tàn nhẫn."
"Mọi người nghĩ đi, đứa trẻ nhà lão Ngũ kia nhìn thấy nhà của mình biến thành cái dạng kia, có phải sẽ liều mạng với bác cả của nó không?"
"Thôi đi, ông nghĩ đi, dù gì cũng là bác cả của nó, tôi nghĩ không thể nào đâu."
Sau khi Diệp Lăng nghe được những lời này, càng kiên định với suy nghĩ trong lòng, nhà cũ của hắn, nhất định đã xảy ra vấn đề.
"Hy vọng các người đừng ép tôi!"
Diệp Lăng nói thầm trong lòng, chẳng qua trong lòng đã nổi lên hàn ý lạnh như băng, ở trong mắt hắn, cái gọi là thân thích đã không có chút tình cảm nào!
Tục ngữ nói, bà con xa không bằng láng giềng gần, Diệp Lăng thấy, người nhà thì phải như Diệp Kiến Văn, còn như gia đình bác cả Diệp Kiến Quân, ngay cả tình cảm cũng không có huống chi là thân thích.
Quẹo qua một khúc cua, Diệp Lăng đi lên con đường nhỏ dẫn tới nhà cũ của mình, con đường này đã ghi dấu sâm đậm vào trong đầu của hắn, không thể quên được.
Đột nhiên, Diệp Lăng ngửi được một chút mùi hôi thối, khuôn mặt của hắn nhất thời thay đổi, đăng đăng đăng, hắn chạy nhanh vào sân nhà mình, nhìn cửa chính vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, nước sơn phía trên cửa đã trở nên đen sì.
Mà cách đó không xa đám người nhìn thấy phản ứng của Diệp Lăng, thì lập tức vỗ đùi đứng lên, bây giờ bọn họ đã xác định đứa trẻ này nhất định là con trai của lão Ngũ Diệp gia.
Trong đó có mấy người vội vã chạy đi, không biết là ai mở miệng nói chuyện trước, còn có mấy người khác vội vàng chạy tới nhà của bác cả Diệp Lăng.
Diệp Lăng cắn răng, một cước đá văng cổng sân, chiếm hơn phân nửa cái sân đều là heo bẩn chạy lung tung, bên trong tràn ngập mùi hôi thối.
Mà căn nhà bên trong sân đã sớm không có cửa, đàn heo tùy ý đại tiểu tiện trong nhà, trên đất đầy phân và nước tiểu.
Một sự tức giận ngập trời trong nháy mắt nổ ra, tròng mắt Diệp Lăng đỏ cả lên.
Đây là nhà của hắn, bây giờ lại trở thành một cái chuồng lợn, khắp nơi đều là phân và nước tiểu, cỏ hoang mọc đầy đất, côn trùng bò loạn, mùi hôi tận trời, thảm thiết không có cách nào hình dung.
"Khốn kiếp!"
Diệp Lăng đột nhiên rống to hơn, một cước đá bay con heo ở bên cạnh, một con heo nặng chừng hao trăm cân bị đá đập xuống mặt đất, lỗ mũi chảy máu, không ngừng kêu lên.
“Khốn kiếp! Khốn kiếp!"
Diệp Lăng rống giận, một quyền đánh chết một con heo, trong mắt Diệp Lăng tràn đầy sát khí, khinh người quá đáng, khinh người quá đáng.
Lúc này, thôn dân xem náo nhiệt xung quanh đều hoảng sợ trong lòng, xong rồi, đứa trẻ này điên rồi, đây là đang làm ra chuyện không thể nói lý được mà.
"Cậu nhóc này, cháu đùng ngốc như vậy, nếu như cháu đánh chết heo, bác cả của cháu sẽ bắt đền đó."
"Đúng vậy, đứa nhỏ cháu yên tâm, đợi lát nữa chúng ta sẽ cùng cháu đi tìm bác cả cháu, để cho ông ta đuổi heo trong nhà này ra, cháu đừng làm chuyện điên rồ."
"Đúng vậy đúng vậy, Thục Phân sống không dễ dàng, cháu đừng gây thêm phiền phức cho mẹ mình."
Diệp Lăng nghe được những lời này, càng tức giận hơn nữa, nghiến răng nghiến lợi: "Hôm nay Diệp Lăng tôi có giết người, cũng không cần bồi thường!"
Phanh, Diệp Lăng đấm một quyền trực tiếp đánh sập bức tường, khói bụi bay mù mịt.