Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 574 - Chương 574: Khác Nhau Hoàn Toàn

Chương 574: Khác nhau hoàn toàn

Con ếch ngồi đáy giếng, một câu nói này của Diệp Lăng làm cho trong lòng người anh rể kia bị đả kích.

"Ai, Diệp Lăng, sao mày lại nói như vậy, ở bên ngoài mười mấy năm, mẹ của mày không dạy dỗ mày sao?"

"Đây là anh rể của mày, sao lại mắng chửi người ta như vậy, tao thấy, mày ở thành phố Đông Hải chắc là đi gạt tiền người ta mới miễn cưỡng sống qua ngày đi?"

"Có lẽ lừa được một tên nhà giàu hai mắt đui mù nào đó, rồi kiếm được một số tiền hơi lớn, nếu không sao có thể lái được chiếc xe mắc như vậy."

Nghe được Diệp Lăng nhục mạ con rể của mình, lập tức Lý Kim Phượng không đồng ý, nói ra từng câu độc địa. Vương Thục Phân nghe được thì không khỏi cắn răng, gần như là muốn cãi lại.

Diệp Lăng lại thoải mái cười: "Đúng vậy đúng vậy, con rể của bà thật có lòng, thiên sơn tuyết liên, đông trùng hạ thảo, cả nhà chúng tôi chưa từng thấy qua vật quý giá như vậy."

"Cháu trai thì tính là cái gì, vừa đi đã đi mười mấy năm, ngay cả việc thăm hỏi sức khỏe bà cũng không hỏi một lời, tôi cũng không ăn của nhà bà, uống của nhà bà, ha hả, nhưng lại trở thành đối tượng bị chỉ trích, đúng là kỳ lạ nha."

Diệp Lăng nói xong, nhún vai, trực tiếp đứng dậy, đi thẳng ra ngoài. Lý Kim Phượng ngẩn người, nhất thời vỗ bàn quát: "Hành động gì đây! Thục Phân, cô xem cô dạy con cô thành như thế nào vậy hả!"

Một bên Lý Xung cũng quái gở nói: "Ah, ở bên ngoài mười mấy năm không trở về, lần này tới nhà chúng tôi là biết hiện tại chúng tôi sống không tồi, đến vay tiền đây mà."

"Tiền? Quên đi quên đi một lát nữa cho hai người này mượn mấy vạn, đều là người nhà với nhau, có thể giúp thì cứ giúp đi."

Con rể con gái ngồi bên cạnh bàn đều mở miệng. Khuôn mặt Vương Thục Phân âm trầm như nước, cố nén không mở miệng, ở trong mắt của bà, dù sao trước mắt cũng là anh trai và chị dâu bà.

Hơn nữa bọn Lý Xung đều là con cháu, nếu bà cãi nhau với bọn họ, thì thật là mất mặt.

Ba, Diệp Kiến Quân vỗ lên bàn một cái, trong con ngươi lóe lên một tia âm trầm: "Đều câm miệng cho lão tử! Đều là người trong nhà, các người ở nơi này kêu gào cái gì!"

Cót két, cả phòng đều rơi vào mảnh yên tĩnh, mà lúc này Diệp Lăng lại đi đến, trong tay xách một thùng rượu.

"Rượu này là tôi hiếu kính ông, dù sao ông cũng là bác của tôi, về phần mấy vị bác trai khác cũng có, ông và cả nhà ông tiếp tục ăn uống đi, chúng tôi đi trước, cửa nhà của ông cao quá, thực sự chúng tôi không ngồi được."

Vừa nói xong, Diệp Lăng liền vỗ vai Vương Thục Phân, hai người đứng dậy, đi thẳng ra ngoài, lên xe nghênh ngang mà đi.

Đi rồi, cứ như vậy mà đi, ánh mắt Diệp Kiến Quân liếc nhìn mọi người trong nhà: "Đều là chuyện tốt mà các người làm đó!"

Một bên mấy người bị nói như vậy thì cười khinh thường, một thân thích hơn mười năm không gặp, nói vài câu như vậy thì sao. Hơn nữa, vốn là hai người đó không đúng, muốn bám víu vào người có tiền như bọn họ mà.

Đến bây giờ, những người này còn nghĩ rằng Diệp Lăng là loại thân thích đến vay tiền, không thể không nói, suy nghĩ của họ thật sự là ghê tởm.

Diệp Trùng nhìn thùng rượu trên mặt đất, sau khi mở thùng ra thì ngẩn người, lấy ra một chai, nhất thời cười ha ha: "Ái chà chà, một chai rượu trắng, chỉ cần 5 đồng đã mua được một chai rượu này rồi, cũng không cảm thấy ngại khi mang đi tặng, thực sự mất mặt."

"Cái tên rượu này cũng rất khí phách đó, Ngọa Long Túy? Uống Ngọa Long Túy vào có say hay không thì con không biết, dù sao heo uống rượu này vào thì tuyệt đối sẽ say, ha ha!"

Diệp Trùng còn chưa nói hết lời, một bên hai người anh rể đột nhiên giật lấy chai rượu trong tay gã, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, vội vã mở nắp chai rượu ra, rót ra một ly rồi uống sạch.

"Thực sự! Thực sự là Ngọa Long Túy!"

Một người con rể khác có chút kích động nói, Diệp Trùng ngẩn người: "Anh rể, anh bị sao vậy, chẳng lẽ loại rượu này còn có chỗ đặc biệt gì?"

"Ngọa Long Túy, ở chợ đêm đã xào đến giá ba vạn một chai, hơn nữa còn là rượu mua không được, em cứ nói đi!"

Người anh rể cầm chai rượu run rẩy nói, Diệp Kiến Quân ngẩn người, nhìn sáu chai Ngọa Long Túy trong thùng một chút, nếu như dựa theo lời của con rể, như vậy một thùng này là gần hai mươi vạn.

Nghĩ tới đây, Diệp Kiến Quân nhìn lại chỗ lúc này Diệp Lăng và Vương Thục Phân rời đi, nhất thời ngẩn người, chẳng lẽ, cháu trai của ông ta thực sự có bản lĩnh lớn như vậy?

Bên trong một cái sân bình thường, nhà cũng là loại nhà mái bằng thông thường, trong nhà nuôi một ít gà vịt, trồng một ít cây ăn quả, đúng là có một vẻ đẹp khác.

Bên trong cái sân mộc mạc, đặt một cái bàn trên bàn là đồ ăn mới vừa được nấu, có cà chua trứng gà, có thịt xào ớt.

Một người đàn ông trung niên có râu mang vẻ mặt áy náy nhìn Vương Thục Phân và Diệp Lăng: "Em dâu, một năm này em đi đâu vậy, anh tìm các người một năm rồi, đáng tiếc đều không tìm được cách liên lạc với hai người."

Người này là bác Tư của Diệp Lăng, là người đối xử tốt nhất với hai mẹ con bọn họ, hàng năm đều sẽ đến thôn Lan Sơn tặng cho bọn họ một chút gạo, bột mì, đến ngày lễ ngày tết, cũng sẽ cho hai mẹ con Diệp Lăng một ít tiền gì đó.

Không phải sao, bác Tư này vừa nhìn thấy hai người Diệp Lăng tới, liền vội vàng chào hỏi rồi bảo vợ mình làm vài món ăn lên, vô cùng vui mừng.

Vương Thục Phân áy náy nói: "Anh Tư, ở bên ngoài đứa trẻ này làm kinh doanh nhỏ, lúc trước em đi qua chỗ nó chăm sóc cho con dâu và cháu nội."

"Con dâu cháu nội? Tiểu Lăng kết hôn rồi? Sao lại không nghe cháu nói gì hết vậy." Bác Tư của Diệp Lăng vội vàng quan tâm hỏi.

Diệp Lăng thì xua tay nói: "Bác Tư, cháu đây không tính là kết hôn, tính chất của chuyện này không giống với bình thường hơn nữa trước kia cháu cũng gọi điện thoại cho bác, kết quả điện thoại không gọi được."

Bác Tư Diệp Lăng vội vàng vỗ đầu một cái nói: "Cháu xem bác đi, bác nhớ ra rồi, lúc trước bận ra bên ngoài làm công với bác gái cháu, số điện thoại gì đó đều đã đổi rồi."

"Cháu xem bác đi, chuyện lớn cả đời của cháu trai, bác lại không trở về được, thật là."

Vừa nói xong, ông liền đứng dậy, đi thẳng vào trong nhà, mà lúc này bác gái Tư của Diệp Lăng bưng ra một mâm thịt xào, sau khi để xuống thì xoa cái trán đầy mồ hôi.

"Tiểu Lăng, lần này về thì ở thêm hai ngày, cần cái gì thì nói cho bác gái biết."

Diệp Lăng hít sâu một hơi, gật đầu, đây mới là người nhà, không giống với con cái của bác cả chỉ biết nói chuyện vớ vẩn vừa rồi, nếu không phải nể tình là thân thích thì Diệp Lăng đã sớm lật bàn đi rồi.

Sau một phút, chú Tư Diệp Lăng cầm một ít tiền ra, trực tiếp nhét vào trong tay Vương Thục Phân: "Em dâu, tiền này hai người đừng ngại ít, 1000 đồng, mua thêm cho vợ con Diệp Lăng một ít quần áo."

Bác Tư Diệp Lăng chà xát bàn tay tràn đầy vết chai kia, cười chất phác, một bên Diệp Lăng thì lại vô cùng cảm động.

Vương Thục Phân vừa muốn cự tuyệt, một bên Diệp Lăng cũng vỗ tay bà, ý bảo bà nhận lấy, nếu như hai người cự tuyệt thì sẽ đả kích lòng nhiệt tình của bác Tư.

"Đúng rồi bác Tư một lát nữa ăn cơm xong, cháu muốn đi từ đường để cúng bái."

Diệp Lăng mỉm cười, đối diện bác Tư cũng gật đầu nói: "Được, chúng ta ăn cơm trước, sau khi ăn xong liền đi qua."

"Được, ăn cơm trước, sau đó sẽ đi thu dọn căn nhà cũ kia, đêm nay con và mẹ sẽ ngủ lại, cũng có thể nhớ lại những kỉ niệm lúc nhỏ."

Diệp Lăng cũng cười nói, nhưng hắn vừa nói ra lời này, sắc mặt hai vợ chồng bác Tư nhất thời thay đổi lớn.

Bình Luận (0)
Comment