Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 573 - Chương 573: Con Ếch Trong Giếng

Chương 573: Con ếch trong giếng

Trước căn nhà nhỏ, Diệp Lăng và Vương Thục Phân xuống xe, nhìn ngôi nhà nhỏ khang trang trước mắt, không khỏi có nhiều suy nghĩ.

Diệp Lăng không có chút hảo cảm nào với mấy người bác, đặc biệt là vị bác cả này.

Hắn còn nhớ mang máng năm đó khi lên tiểu học, đến thời gian nộp học phí, cha vừa mới biến mất một năm, mẹ là một người phụ nữ dẫn theo hắn muốn tới đây tìm anh cả mượn ít tiền đóng học phí.

Thế nhưng Diệp Lăng nhớ rất rõ, sau cùng mẹ hắn khóc mà về nhà, mấy tháng sau đó, Vương Thục Phân dẫn hắn rời khỏi Diệp thôn, về tới Lan Sơn thôn.

Bây giờ, người ta đã xây được căn nhà hai tầng, dường như đã sớm quên đi đứa cháu ruột là mình thì phải.

Két, cổng đã mở, là Diệp Xung với tướng mạo coi như có thể nhìn, anh ta nhìn hai người ngoài cửa, nhíu mày: “Hai người là ai? Tới nhà tôi làm cái gì?”

“Cháu là Tiểu Xung phải không? Thím là thím của cháu mà, thím tư, cháu quên rồi ư?”

Vương Thục Phân vội vàng cười nói, nghe thế, Diệp Xung ngẩn người, không khỏi nhếch miệng: “Bà dẹp đi, hiện tại lừa đảo nhiều như vậy, tùy tiện có người nói rằng là thím tôi thì tôi tin chắc.”

“Vả lại, thím của ta đã đi chừng mười năm rồi, ở trong Lan Sơn thôn còn là nghèo có tiếng, làm sao có thể đi chiếc xe tốt như vậy.”

Câu nói sau cùng, Diệp Xung nói với vẻ âm dương quái khí, Diệp Lăng nhất thời tức giận, mắt lạnh nhìn người em trai họ phía đối diện.

Đúng lúc này, Diệp Kiến Quân đi ra, nhìn thấy Vương Thục Phân thì vội vàng đi tới bên cạnh bà: “Thục Phân, những năm này em đi đâu vậy?”

“Đã mười năm rồi, cũng không về thăm nhà chút nào, nơi này chính là nhà của mọi người mà, cậu thanh niên bên cạnh em là Diệp Lăng à?”

Vương Thục Phân gật đầu nhẹ: “Ừ, lần này em trở về, là muốn cùng Diệp Lăng tế bái từ đường, Tiểu Lăng muốn nhìn tóc sơ sinh cha nó để lại, nhân tiện xem có thể tìm tung tích của anh ấy hay không.”

Nghe Vương Thục Phân nói như vậy, Diệp Kiến Quân gật đầu, lại cường điệu nhìn Diệp Lăng vài lần: “Vào nhà trước đi, giữa trưa này chắc hẳn hai mẹ con em cũng chưa ăn cơm đâu nhỉ, ăn chút cơm rồi nói tiếp.”

Vương Thục Phân gật đầu, dẫn Diệp Lăng đi vào sân, bước vào phòng khách.

Trong phòng khách, một cái bàn tròn lớn có ba nữ hai nam ngồi, một người là vợ của Diệp Kiến Quân, hai người khác dĩ nhiên chính là con gái của ông ta và con rể.

“Chị dâu, nhiều năm không thấy.” Vương Thục Phân nhìn người chị dâu vẫn đang ngồi trước bàn, mỉm cười nói.

Vợ Diệp Kiến Quân tên là Lý Kim Phượng, tên rất tục, chỉ là trước kia phụ nữ phần lớn đều lấy mấy cái tên này.

Lý Kim Phượng quét nhìn Vương Thục Phân, nhẹ nhàng gật đầu: “Nhiều năm như vậy đều không thấy, Thục Phân em vẫn trẻ như vậy, chẳng lẽ đã uống thuốc bổ gì tốt, nên khí sắc tốt thế.”

Bây giờ Vương Thục Phân giống hệt như nữ nhân hơn ba mươi tuổi, làn da tinh tế, tóc đen nhánh, dù sao cũng là người sắp bước vào Hậu Thiên cảnh, sao mà là loại người Lý Kim Phượng này có thể so sánh.

Vương Thục Phân khoát tay áo, liền nói chị dâu cứ đùa, nhưng hai con rể một bên lại cười lạnh.

“Mẹ, lần trước không phải con đã mang Thiên Sơn tuyết liên đến cho người ư, yên tâm đi, về sau dùng thường xuyên, khí sắc của người chắc chắn cũng sẽ tốt hơn.”

“Đúng vậy, chúng ta không bằng người khác, chỉ là nhân sâm và đông trùng hạ thảo có nhân công chăm chút, vẫn có thể ăn được.”

Hai con rể thì âm dương quái khí mà nói. Ở bên kia, Diệp Lăng hít một hơi thật sâu, xem ra đây cũng là tên mắt chó không mở.”

Đối với người trong nhà, Diệp Lăng trước kia cũng không có chút tình cảm nào, càng đừng nhắc tới Diệp Lăng đã chuyển thế mà đến, vốn đã không có chút ấn tượng nào với mấy tên này.

Diệp Kiến Quân nhìn thấy Vương Thục Phân có hơi bối rối, vội vàng khoát tay áo, đám người vẫn muốn tiếp tục nói lập tức dừng lại.

Hai người ngồi xuống, đám người tiếp tục ăn cơm, ở trên bàn cơm, Diệp Kiến Quân còn hỏi thăm những năm này Vương Thục Phân sống thế nào, dù nói thế nào cũng là em trai em gái của mình.

“Cuộc sống vẫn như thế, bây giờ Diệp Lăng đã có công việc ổn định, chúng tôi cũng đã dọn đến thành phố Đông Hải để ở, anh không cần lo lắng.” Vương Thục Phân khẽ cười nói.

Đối với đứa con trai này, bà cảm thấy rất tự hào, đứa con trai này của mình có quyền thế và tiền tài, đã khiến bà từ kinh hãi cho đến hiện tại là bình thản ung dung.

Riêng thời điểm con trai mình kết hôn có những nhóm quan chức thiếu gia đến đã khiến bà chết lặng.

“Ồ? Bây giờ em và Diệp Lăng đang ở nội thành? Không biết hiện tại đang làm những gì, có gì cần hỗ trợ cứ việc gọi điện thoại cho chị họ của em.”

“Đúng vậy, năng lực khác chúng ta không có, chẳng qua nếu như muốn tìm việc làm thì vẫn có thể, Tiểu Xung vừa mới tiến Cục Thương vụ, đó còn là bình thường, qua một thời gian sẽ chạm được đến ngành béo bở.”

Diệp Xung nghe đến đó thì ưỡn ngực: “Đúng vậy, có gì cần hỗ trợ cứ việc nói, dù nói thế nào chúng ta cũng đều là thân thích mà đúng không.”

“Tôi đây tương đối lười nhác, đi làm ở ban ngành nhà nước thật sự là chịu ràng buộc, nên đành làm chút buôn bán nhỏ cùng với mấy người bạn, có thể sống tạm cũng không tệ rồi.”

Diệp Lăng không muốn nhiều lời như vậy, vẫn nên là đánh xoa dịu, cũng không muốn nói ra lời hùng hổ dọa người, dù sao mẹ mình đang ngồi ở đây.

“Con người mà, không thể vĩnh viễn một vết nhơ không thay đổi, không suy nghĩ tiến lên, nói về tôi đi, trước kia có lý tưởng giống cậu, có điều lão gia tử dạy dỗ tôi vài lần mới khiến tôi hiểu được.”

“Thói đời hiện tại chính là quyền và tiền làm chủ, không có hai thứ này, dù thế nào cũng không thể hòa nhập như cá gặp nước ở xã hội bây giờ.”

“Cho nên, nếu cậu muốn làm kinh doanh lớn thì cứ gọi điện thoại cho tôi, nhìn thể diện cha và chị cậu, tôi sẽ chỉ cho cậu con đường rõ ràng.”

Tên làm kinh doanh đốt một cây thuốc lá thơm, giọng điệu kéo dài nói, Diệp Lăng gật đầu, không nói thêm cái gì, cãi nhau cùng với loại người này thật không đáng, mà lại cực kỳ ngây thơ.

“Được rồi được rồi, Thục Phân à, em mới nói lần này em trở về là do Tiểu Lăng muốn lấy tóc sơ sinh của em trai? Có tác dụng gì vậy?” Diệp Kiến Quân không khỏi hỏi.

Ở đây có một tập tục, khi mỗi người sinh ra, đều muốn lấy ra một túm tóc đặt ở từ đường để bảo quản, chẳng khác gì là vật chứng minh trong gia phả.

Vương Thục Phân nhẹ gật đầu: “Tiểu Lăng chuẩn bị dùng tóc sơ sinh, nhìn xem có thể suy tính ra vị trí của cha hắn hay không.”

Lời nói vừa này ra, đám người lập tức ngơ ngẩn, ý là sao, dùng tóc sơ sinh là có thể tính ra vị trí của một người?

“Tôi nói này Diệp Lăng? Việc cậu và bạn bè của cậu làm chắc sẽ không phải là trò hề gì mà đi âm huyệt lừa người chứ, cái nghề của cậu nghe mà khó nắm bắt, thế nhưng lại là thủ đoạn lừa đảo à.”

Con rể Diệp Kiến Quân không khỏi nhíu mày nói.

Một bên, Diệp Lăng thì lại cười lạnh: “Trời cao biển rộng, không thiếu cái lạ, ếch trong giếng chỉ có thể nhìn thấy trời lớn bằng bàn tay, ai nói tầm mắt của mình đã là toàn bộ thế giới?”

Diệp Lăng rốt cuộc không ngồi yên được, mẹ nhà nó, tiểu gia ta nhường nhịn nhiều lần, ngươi ở đây giả sói già vẫy đuôi, ngươi chuẩn bị giả đến lúc nào.

Tên bị Diệp Lăng rẽ ngoặt mắng to ngẩn người, sắc mặt lập tức tái xanh, không kìm được nghiến răng nghiến lợi: “Cậu nói ai cơ!”

Diệp Lăng nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nói ai? Tôi nói ếch trong giếng mà, đâu có quan hệ gì với anh.”

Bình Luận (0)
Comment