Buổi tối hôm ấy gần như là chuyện hạnh phúc nhất trong đời của Diệp Lăng, đương nhiên rồi, cũng là một cơn ác mộng lớn nhất của Diệp Lăng.
Sau bao nhiêu năm, Diệp Lăng nhớ tới vẫn là sắc mặt trắng bệch hai chân như nhũn ra.
Hắn vỗ cái đùi run rẩy gầm nhẹ, có nhân tính hay không, có nhân tính nữa hay không, coi mình là súc sinh, bản thân chuẩn bị chạy trốn nhưng thân thể trần trụi bị lôi đùi mang về làm lại từ đầu.
Sự thật chứng minh, hạnh phúc cũng không phải dễ dàng có được, nhất định phải trải qua muôn ngàn thử thách, bằng không, đó chính là khởi đầu của ác mộng.
Một đám phụ nữ như phát điên, giống như từng con ngựa hoang rong ruổi ở trên thảo nguyên, bập bập, bập bập, nhấp nhô lên xuống phải gọi là vui vẻ.
Đáng tiếc, Diệp Lăng ở phía dưới lại đau buồn, Hoan Hỉ Phật cái gì, Hoan Hỉ Công cái gì, đi mẹ nó đi, đến tấm thép bây giờ cũng không chịu nổi nữa.
Sau bao nhiêu năm, Diệp Lăng mặt như đưa đám, gọi đây là khởi đầu của một cơn ác mộng, hình như một đám nữ nhân đã chơi ra kiểu mới, thế mà lại đi tôn sùng hoạt động xấu hổ này.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng mở to mắt, bên người là những cơ thể trắng bóng nằm ngổn ngang lộn xộn, sắc mặt hắn tái nhợt, bắp chân vẫn còn đang phát run.
“Ông trời ơi, đánh chết bọn yêu tinh hút máu người này đi, mau cứu người thiện lương là ta đi.”.
Diệp Lăng rất muốn lớn tiếng tru lên, thế nhưng hắn lại quên, ở bên ngoài viện của Kim vương gia, hắn còn chỉ vào ông trời uy hiếp, đoán chừng ông trời không hạ sét đánh chết hắn chính là chuyện tốt.
Rung rung cơ thể, Diệp Lăng vừa đứng dậy, một đám nữ nhân liền xoa con mắt nhập nhèm ngồi dậy, mỗi một người đều để lộ cảnh xuân, cũng không thèm để ý chút nào.
Diệp Lăng ngẩn người, khi từng con mắt của phụ nữ nhìn về phía Diệp Lăng, lập tức biến sắc.
“À ừm, anh muốn đi uống chút nước.” Diệp Lăng sắp khóc rồi, đám đàn bà không nhân tính này, đừng nói là lại muốn tra tấn buổi sáng đấy chứ?
Táng Hoa cười hì hì, đưa lưỡi liếm bờ môi đỏ tươi một cách đầy dụ hoặc, mang theo tình ý quyến rũ khiến lòng người kinh hãi.
Toàn thân Diệp Lăng run lên: “Thú vị không, thú vị không, một đám gì vậy, ai dám đến thì xem tiểu gia anh làm thịt các em, có khi từng người vào nồi cho công bằng.
Hiu, một đôi bàn tay lặng yên xuất hiện ở chỗ cổ chân của Diệp Lăng, sau đó một tay bỗng nhiên dùng sức, Diệp Lăng chỉ cảm thấy hai tay mình đột nhiên cử động.
Hiu hiu, lập tức cả người hắn như một vệt ánh sáng, trực tiếp biến mất trên bậc thang liên tiếp, đương nhiên, lúc này Diệp Lăng cũng đang oán trách đầy bụng.
Tất cả sáu bảy người phụ nữ, sáng sớm tinh mơ, vậy mà lôi kéo Diệp Lăng lại làm thể dục buổi sáng, khiến toàn thân Diệp Lăng phát run, hết sức kinh sợ.
Mẹ nó, kiếm cớ a kiếm cớ, mấy người phụ nữ này thế mà lại dọn sạch toàn bộ lý do từ chối của hắn.
Hôm sau giữa trưa, Diệp Lăng dẫn theo Vương Thục Phân, lái một chiếc Wrangler lên cao tốc, sau đó chạy về quê cũ Diệp thôn của mình, không dừng lại chút nào.
Diệp thôn là quê quán của cha Diệp Lăng. Đó là một thôn trang rất nhỏ, đương nhiên, tên như người, Diệp thôn Diệp thôn, trong thôn họ Diệp chiếm phần lớn.
Người một nhà bậc cha chú của Diệp Lăng ở trong thôn cũng được coi là hộ gia đình lớn, đặc biệt là nhà của cha Diệp Lăng, năm người anh em, cha Diệp Lăng xếp thứ năm, chính là lão út.
Két, Wrangler màu đen vung đuôi trực tiếp dừng lại ở bên trong một tòa trạch viện, trong trạch viện rất hoang vu, cỏ dại mọc thành bụi, phòng ốc rách nát.
Toàn bộ trạch viện đều tràn ngập sự hoang vu bi thương, bởi vì đã lâu không ai ở, nên không có chút hơi người nào.
Vương Thục Phân xuống xe, nhìn thấy nhà của mình trước đây, hai mắt không khỏi dâng lệ, chính cái viện này, đã gánh chịu hồi ức vài chục năm của bà.
Diệp Lăng cũng đi xuống dưới, vỗ vỗ bả vai mẹ mình: “Chúng ta đi đâu trước tiên, con cũng cần linh vị của cha và các loại đồ vật để giấu linh hồn.”
Chỉ có đồ vật mang theo linh hồn một người, Diệp Lăng mới có thể suy tính ra vị trí của hắn, nếu không, căn bản sẽ không thể tính toán được.
Vương Thục Phân hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gật đầu: “Đi, trước tiên chúng ta đi nhà bác cả của con trước.”
Diệp Lăng gật đầu, hai người trực tiếp lên xe, đi đến chỗ bác cả của Diệp Lăng, cũng chính là chầm chậm chạy tới nhà anh cả của cha Diệp Lăng, trên đường đi, Vương Thục Phân nhìn cảnh sắc ngoài xe, không nói gì mà đắm chìm trong hồi ức.
Nội viện tiểu lâu hai tầng mới toanh có hai chiếc xe đại chúng hơn hai mươi vạn đỗ, đây là bên trong nhà của bí thư Diệp thôn, cũng chính là bên trong nhà bác cả của Diệp Lăng.
Bác cả của Diệp Lăng tên là Diệp Kiến Quân, là bí thư Diệp thôn, cũng là đối tượng ước ao trong mắt rất nhiều người.
Trong nhà Diệp Kiến Quân có hai người con gái và một đứa con trai.
Hai con gái đều đã gả cho gia đình nhà chồng khá giả trong thành phố, con trai thì cũng vừa tốt nghiệp, được hai anh rể chăm nom giữ lại một đơn vị trong thành phố.
Nói như thế nào đây, chính kiểu gia cảnh này, ở nơi như Diệp thôn đã đủ để vô số người ngưỡng mộ rồi.
Người ăn cơm nhà nước, ở kiểu địa phương này luôn luôn hơn người một bậc, Diệp Kiến Quân cũng nói rằng con rể mình hiếu thuận thế này thế kia, đến thăm ông là mang theo rượu hàng ngàn hàng vạn.
Đương nhiên là khiến không ít người ước ao, thế là Diệp Kiến Quân cũng không tránh khỏi có hơi tâm cao khí ngạo, thuận theo đó con của hắn cũng dần ngước đầu trong những người đồng lứa.
Toàn gia Diệp Kiến Quân đang ở trong phòng ăn cơm trò chuyện, Diệp Kiến Quân nhìn đứa con rể vẫn tính là khá được của mình, không khỏi gật đầu.
May mà hai đứa con gái của mình có dáng dấp xinh đẹp, có gen của mình, không thì cả nhà sao có thể có tiền đồ như hiện tại, nhiều nhất cũng chỉ là tương đối trong thôn mà thôi.
Hai con rể của ông, cha của một đứa thì khá có tiền, cha của một đứa kia cũng là lãnh đạo không lớn không nhỏ, dù là ở trong thành phố cũng là đối tượng có vô số người nịnh bợ.
“Các con đó, không có việc thì về nhà nhiều chút, thăm hỏi người cha như ta đây, đường xá không xa, đừng để ta ngày thường nhớ mong các con.”
Diệp Kiến Quân không khỏi nói, sau đó bưng chén rượu miệng nhỏ nhấp một miếng, con rể và con gái ở đối diện đều gật đầu liên tục.
“Cha, người yên tâm đi, về sau nếu không có việc, chúng con sẽ thường xuyên trở về, hai anh rể của con ở trong thành phố cũng là nhân vật có mặt mũi, bận bịu lắm.”
Người nói chính là con trai Diệp Kiến Quân, tên là Diệp Xung, vừa mới tiến vào đơn vị cơ quan, lại có hai người anh rể bảo bọc, khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo.
“Các con hạnh phúc là được, cả một đời người, vượt cái gì mà, vượt được chẳng phải chính là kế hoạch cá nhân sao, mưu cầu một nhà an an ổn ổn là tốt rồi.”
Diệp Kiến Quân mỉm cười, sau đó chậm rãi nói, hai con rể đối diện cũng gật đầu liên tục.
Mà ngay lúc này, bỗng có một con Wrangler màu đen đỗ ở bên ngoài viện, tiếng xe khiến cho mấy người ngẩn ra, Diệp Xung trực tiếp đứng dậy, nhìn xem Wrangler đỗ bên ngoài, có hơi mê mang.
“Wrangler?” Diệp Xung có hơi ngơ ngác, đây là ai, nhà mình hình như cũng đâu có họ hàng nào có tiền như vậy.
Mà hai anh rể của hắn sau khi nghe thấy thế đều khinh thường cười một tiếng: “Wrangler, xe mấy chục vạn, thực chất cũng không có gì quá hãnh diện, con chạy chơi vẫn được.”
“Đúng vậy, không có gì ngạc nhiên, có chạy thật, có lẽ cũng không có thể diện bằng xe của chúng ta.”
Diệp Kiến Quân cũng không nín được cười, thế nhưng khi khóe mắt ông nhìn thấy hai bóng người bên ngoài, đột nhiên giật mình, trong lòng run mạnh.